Có một loại khí thế chiến đấu gọi là dù có say thành chó cũng muốn xét nát sắc mặt ngươi.
Hạ Tiểu Khê cố gắng xua tay men say trong người châm chọc nói: “Thì ra là các người hả? Tháng trước ở nước H không thiếu tiền tiêu đấy chứ? Nhưng mà lần này còn thất bại hơn lần trước nhiều, tôi đoán mãi mới nhận ra hai chị em cô.
“Cô nói linh tinh cái gì vậy?” Trần Khả Trà giận đến ngứa răng, trước kia Hạ Tiểu Khê luôn đấu trí với cô ta, nhưng cùng lắm là không nói gì, giả vờ làm người câm, hiện tại thì hay ho rồi, sau khi bị Cố Tuyết Vi đuổi ra khỏi nhà, miệng lưỡi cũng sắc bén hơn, càng nhìn càng đáng ghét.
“Khả Trà à, tức giận cô ta làm gì, em nhìn cô ta xem, như đồ ăn mày vậy, ra ngoài ăn cơm còng xách vali, vừa nhìn là biết nghèo không có chỗ mà ở, haha, nhìn đồ đàn bà đê tiện không có tiền đồ như cô Tiêu Dự đã bỏ quách cô từ lâu rồi.” Trần Khả Ưu ngoài cười trong không cười, dẫm lên đôi giày cao gót cao hơn 10cm cao cao tại thượng nhìn hai người trên bàn.
Hạ Tiểu Khê đau gáy, tuy rằng đã trôi qua mấy hôm rồi nhưng cái tên Tiêu Dự này vẫn là một cấm kỵ trong lòng cô. Cô không nhịn được cẩm vỏ chai rượu lên chuẩn bị hủy dung bọn họ thì bé gái ở phía đối diện đột nhiên cất giọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây