Vô Tiên

Chương 96: Đệ tử nuôi ngựa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Lâm sư đệ, ngày qua ngày như vậy, ngươi không chê khô khan phiền muộn sao?

Trong ánh mắt hắn lộ ra không rõ, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào Lâm Nhất.

Lâm Nhất cười cười nói:

- Dù như thế nào, nơi này sạch sẽ, không nói đến ngựa, ta ở lại cũng tâm tình khoan khoái chút. Trầm sư huynh, ngươi nói có đúng hay không?

Trầm Đinh trầm mặc một lát, nhìn Văn Luân và Hồ Vạn nói:

- Lâm sư đệ nói có đạo lý, ta đi quét sạch.

Hắn nói xong liền đi.

- Ai...

Văn Luân vội la lên:

- Ngươi làm sao không nghe sư huynh ?

- Lời của ngươi nói không có đạo lý, ta không muốn nghe!

Trầm Đinh không quay đầu lại.

- Tiểu tử ngốc này, sao đột nhiên không nghe lời cơ chứ? Lão Hồ ngươi nói một câu a!

Văn Luân nhìn về phía bóng lưng của Trầm Đinh, dậm chân một cái, có chút tức đến nổ phổi.

Hồ Vạn liếc nhìn Văn Luân, ánh mắt xoay chuyển, đứng ở trước mặt Lâm Nhất, âm thanh quái dị nói:

- Lâm sư đệ, ngươi được a, còn ra oai phủ đầu cho các sư huynh!

Nói xong trên mặt hắn mang theo nụ cười xấu xa, đưa tay vỗ vai Lâm Nhất.

Lâm Nhất liếc chéo tay của đối phương. Không biết gia hỏa này mấy ngày không rửa tay, ngón tay đen thui, móng tay nhét đầy cáu bẩn, không khỏi để hắn nhíu mày

Thân hình bất động, cũng không tránh né, Lâm Nhất mặc cho bàn tay của Hồ Vạn đập ở trên vai.

Khóe miệng Hồ Vạn lộ ra nụ cười quỷ dị, trên tay dùng lực, chỉ chờ Lâm Nhất ngã xuống đất cầu xin tha thứ, không nghĩ bả vai của đối phương như thiết đúc, bàn tay đại lực đập tới, làm bàn tay hắn tê dại.

Lâm Nhất vững vàng đứng thẳng bất động, nhẹ giọng nói:

- Lâm mỗ mới đến, cái gì cũng không hiểu, bất quá quét dọn nơi ở và chuồng ngựa, là nhiệm vụ của ta, ở đâu là cố ý đối nghịch với hai vị sư huynh? Hơn nữa nơi này chỉ có mấy người chúng ta, không bằng ở chung hòa thuận, tháng ngày cũng trải qua thư thái. Hai vị sư huynh, các ngươi nói có đúng không?

- Mới tới, sư huynh nói gì phải nghe nấy, bằng không thì nơi này còn có quy củ gì có thể nói? Lão Hồ, ta đánh hạ bàn.

Văn Luân thấy Lâm Nhất như xin khoan dung, liền nhân cơ hội giơ chân đá về phía đầu gối của hắn.

Tính tình Trầm Đinh trung hậu, thường theo Hồ Vạn và Văn Luân nói, thêm vào nơi này ít có người tới, liền thói quen nghe theo hai vị sư huynh phân phó, mọi việc đều theo ở phía sau hai người, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Hắn có rất ít chủ trương của mình, hôm nay lại bị Lâm Nhất đôi lời gây xích mích nổi lên tính tình.

Bất quá Trầm Đinh tráng kiện mạnh mẽ, hai người Hồ Vạn không dám dùng mạnh, không thể làm gì khác hơn là sau đó dùng ngôn ngữ đi an ủi đối phương, không có gì đáng ngại.

Nhiều năm trôi qua như thế, Trầm Đinh còn không phải đàng hoàng. Bất quá sư đệ mới đến này, mười sáu mười bảy tuổi, nhưng dầu muối không tiến, cần dùng quyền cước đe dọa, sau này còn không phải cũng phục tùng.

Tuy hai người ở Tạp Sự đường nuôi ngựa, nhưng công phu quyền cước cũng luyện qua. Thiên Long phái đúng là không có người không có võ công, chỉ là võ công cao thấp khác nhau một trời một vực, khó có thể nói hết.

Một chưởng mạnh mẽ của Hồ Vạn không có hiệu quả, đang nghi hoặc, thấy Văn Luân và mình tâm hữu linh tê, liền duỗi ra hai tay chụp vào vai Lâm Nhất.

Lâm Nhất không muốn động thủ, hắn không muốn vừa mới đến Thiên Long phái ngày thứ nhất, liền cùng người tranh chấp. Nhưng hai người này bỏ mặc lời nhún nhường của mình, trái lại muốn động thủ giáo huấn. Không chút kiêng kỵ như vậy, căn bản không để môn quy vào mắt, cũng không để sư đệ mới tới như hắn vào mắt.

Thấy hai tay của đối phương chộp lại, mũi chân đá tới, Lâm Nhất cũng không lo lắng, hai vai loáng một cái, dịch ra hai tay của Hồ Vạn.

Chân trái nhẹ giương, đá về phía bàn chân của Văn Luân. Cánh tay phải duỗi ra, bóp lấy cái cổ của Hồ Vạn.

Văn Luân vốn định một cước đá ngã Lâm Nhất, không nghĩ bàn chân như sét đánh, toàn bộ xương đùi kẽo kẹt vang vọng. Hắn đau đớn khó nhịn, "ai nha" một tiếng, cả người ngã xuống.

Cái mông của Văn Luân chưa rơi xuống đất, Hồ Vạn đã bị Lâm Nhất bóp cổ xách theo, vung lên đập ở trên người hắn.

Hai người không ngừng kêu thảm, lại bị Lâm Nhất đè lại không thể động đậy.

Hồ Vạn bị Lâm Nhất bóp cổ trợn tròn mắt, lè lưỡi, yết hầu ô ô không lên tiếng được. Đầu óc hắn một mảnh mờ mịt, phân không rõ đông tây nam bắc. Vốn sắp tóm được đối phương, nhưng cuối cùng lại bắt hụt, sau đó tại sao lại bị một bàn tay kẹp lại cái cổ cơ chứ?

Hồ Vạn cảm giác cổ buông lỏng, có thể thở dốc, hắn vội lăn mấy vòng ra xa. Văn Luân không ngừng rên rỉ, xem ra lần này đập còn không nhẹ!

Một chân của Văn Luân không còn tri giác, tựa như không phải của mình, lại bị Hồ Vạn đập một cái, thiếu chút nữa ngất đi. Đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẩng, hồn phách quay lại, chỉ cảm thấy dưới thân ướt nhẹp.

Chỉ chớp mắt, Lâm Nhất ra tay như điện, sau đó thu tay đứng thẳng ở một bên. Khóe miệng hắn nhếch lên, mang theo ý cười nhìn hai người.

Trầm Đinh nghe tiếng, vội chạy tới, thấy cảnh này không khỏi trừng mắt, nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

Hai người kia rõ ràng là bị người đánh đổ, vì sao Lâm Nhất đứng thẳng giống như người không liên quan? Nhưng chỉ chớp mắt sửa trị hai người thảm như vậy, có khả năng sao?

- Trầm sư huynh, mặc kệ ta!

Lâm Nhất nhìn Trầm Đinh nhún vai.

Trầm Đinh chuyển hướng nhìn hai người ngã trên đất, vội xua tay nói:

- Cũng mặc kệ chúng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)