Vô Tiên

Chương 8: Tiêu cục thái bình (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy thôn trấn của huyện Tứ Bình giáp với Hắc Phong Khẩu lại là đường giao thông quan trọng của các khách buôn. Đến lúc này, tiêu cục Thái Bình áp tải chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài dự đoán, mỗi lần đều đúng lúc hối lộ, sơn tặc cũng mắt nhắm mắt mở thả cho tiêu đội đi qua. Nếu không một khi liều mạng thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt hại nặng nề. Đây là điều mà cả hai bên đều không muốn nhìn thấy.

Bởi tiêu cục làm ăn tốt, trong thời gian ngăn các tiêu sư đều bận rộn. Viên tổng tiêu đầu đã mấy năm không đi áp tải tiêu lại đích thân dẫn theo thủ hạ đi chuyến tiêu này. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ tới mình quanh năm đánh nhạn còn bị nhạn mổ vào mắt.

Khi tiêu đội đi ngang qua Hắc Phong Khẩu, khi tiêu sư đi theo đội đưa tiền mua đường cho sơn tặc cản đường, trên núi cùng với trong bụi cỏ ven đường đột nhiên có ám khí và tên bắn ra. Tiêu đội bất ngờ không kịp đề phòng dẫn tới thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Viên Vạn Chương quá tức giận, trong tay cầm Hoàn Bối Khảm Sơn Đao chém giết xông về phía trước. Không ngờ một người bịt mặt đột nhiên vọt ra, đánh trúng một chưởng vào ngực của Viên Vạn Chương. Lúc đó miệng Viên Vạn Chương phun ra máu ngã xuống đất, nhưng trước khi ngã xuống đất cũng vung đao một cái. Sau khi người bịt mặt đánh một đòn thuận lợi còn có chút khinh địch, không ngờ đại đao của Viên Vạn Chương rời khỏi tay, khảm sơn đao vừa dày vừa nặng chém trúng bụng hắn.

Tiêu sư theo đội thấy Tổng tiêu đầu bị thương nặng, sơn tặc cũng bị Viên Vạn Chương chém một đao chấn áp nên lập tức nhân lúc hỗn loạn bỏ lại hàng hóa, cướp Tổng tiêu đầu Viên Vạn Chương chạy về.

Lúc Viên Vạn Chương được đưa về tiêu cục thì cả người đầy máu. Trong tiêu cục tránh không được một trận hoảng loạn. Viên Phượng Minh vội vàng phái người cho gọi thúc thúc Viên Vạn Vũ và đại sư huynh Xa Hải, vừa cho đại phu trong tiêu cục chữa trị cho phụ thân. Cũng may đại phu tiêu cục trị liệu các vết đao cũng giỏi nên tính mạng của Viên Vạn Chương bảo vệ, nhưng trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh.

Nhưng đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm, cũng chính là câu mọi người thường nói: họa vô đơn chí. Sau khi chủ nhận của hàng hóa thoát khỏi Hắc Phong Khẩu cũng tìm tới cửa, còn phải ăn nói với bên tiêu cục Long Thành thế nào, tiếp tục như vậy, tất cả tiêu cục đều rối loạn.

Khi phường rượu Thiên Thu Phức đưa thiệp mời tiệc cháu gái đầy tháng tới, Viên Phượng Minh vốn không muốn đi. Người một nhà ở cùng một chỗ, lo lắng suông cũng không phải một biện pháp. Sau khi thúc thúc Viên Vạn Vũ khuyên bảo, Viên Phượng Minh lại bảo Xa Hải đi cùng mình một chuyến, nhưng không nghĩ gặp được Thanh Vân đạo trưởng ở trên tiệc rượu. Viên Phượng Minh thấy đối phương dường như biết mình. Nàng dường như cũng từng nghe phụ thân nhắc qua trong Huyền Nguyên Quan cách đó ba mươi dặm có vị kỳ nhân là Thanh Vân đạo trưởng. Sau đó nàng lại chứng kiến chữ như gà bới của đạo trưởng giống thần tiên thì càng cảm thấy có hy vọng Thanh Vân đạo trưởng có thể chữa hết cho phụ thân.

Trong tiệc rượu nhiều người nên Viên Phượng Minh không tiện mở miệng, mới theo sau sư đồ Thanh Vân đạo trưởng, mời cả hai người tới tiêu cục. Thấy thúc thúc không rõ tình hình, Viên Phượng Minh lại vội vàng nói rõ ngọn nguồn. Viên Vạn Vũ lập tức hiểu rõ tất cả, liền kể sơ lược mọi chuyện.

Tiểu Nhất nghe Viên Vạn Vũ giải thích cũng thấy thỏa mãn sự tò mò trong bữa tiệc.

Viên Vạn Vũ nói:

- Trước đó chúng ta không nói rõ đạo trưởng, mong đạo trưởng tha thứ! Không biết đạo trưởng có thể khám cho huynh trưởng ta không?

Thanh Vân đạo trưởng khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút, nói:

- Có thể giúp được Tổng tiêu đầu, lão đạo tự sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng lão đạo cả đời vân du khắp nơi cũng xem như là đi nhiều thấy rộng, cũng biết chút thuật Kỳ Hoàng, chỉ là không tự mình xem vết thương của Tổng tiêu đầu thì lão đạo cũng không dám những lời nói cuồng vọng.

Viên Vạn Vũ vui mừng đứng dậy, bái lạy Thanh Vân đạo trưởng rất sâu.

- Như vậy cũng dễ thôi! Chỉ cần lão đạo trưởng chịu ra tay cứu chữa chính là ơn huệ lớn đối với Viên gia và tiêu cục Thái Bình, Viên mỗ ở đây cám ơn lão đạo trưởng trước!

Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi đứng dậy, giơ tay nâng hờ và trầm giọng nói:

- Phó tổng tiêu đầu không cần làm như vậy đâu. Bây giờ Tổng tiêu đầu ở đâu? Ngài có thể dẫn lão đạo đi vào gặp được không?

Viên Phượng Minh vui mừng đứng lên, giọng ngọt ngào nói:

- Mời lão đạo trưởng đi theo ta.

Viên Phượng Minh đi phía trước dẫn đường. Thanh Vân đạo trưởng, Tiểu Nhất, Viên Vạn Vũ và Xa Hải theo sau, đi tới một viện. Chỉ thấy trong viện đứng đầy người, mỗi người đều có dáng vẻ khôi ngô, dũng mãnh, gương mặt lại lo lắng. Nhìn thấy nhóm người Viên Phượng Minh đến, những người này vội vàng tránh ra, nhường đường cho bọn họ đi tới trước cửa.

Đoàn người đi tới trong phòng thì thấy trên giường có một người đàn ông trung tuổi vạm vỡ, râu quai nón, gương mặt đỏ bừng đang nhắm nghiền hai mắt. Ở đầu giường có phụ nhân trung tuổi đang cúi đầu khẽ nức nở. Nghe được tiếng động, phụ nhân kia ngẩng đầu lên nhìn mọi người, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Trong những người trước mắt này, ngoại trừ người bà biết còn có một lão đạo sĩ tóc mai bạc trắng và một tiểu đạo đồng co đầu rụt cổ đi theo phía sau.

Viên Phượng Minh tiến lên kéo nhẹ cánh tay của phụ nhân này, khẽ nói:

- Mẫu thân không cần khủng hoảng! Đây là Thanh Vân đạo trưởng Huyền Nguyên Quan đến đây khám bệnh cho phụ thân.

Mẫu thân của Viên Phượng Minh nghe vậy liền vội lau nước mắt, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi thi lễ với Thanh Vân đạo trưởng, nghẹn ngào nói:

- Hóa ra là Thanh Vân đạo trưởng, đã lâu không gặp, tại tiểu phụ nhân mắt vụng về không nhận ra đạo trưởng. Làm phiền đạo trưởng, tiểu phụ nhân ra mắt đạo trưởng!

Thanh Vân đạo trưởng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn về phía Viên Vạn Chương đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Lão đạo trầm ngâm một lúc lại ngồi ở trên chiếc ghế trước giường, vươn hai ngón tay đặt nhẹ trên mạch của Viên Vạn Chương, nhắm mắt không nói.

Tiểu Nhất cõng bảo kiếm cũng đứng thẳng sau lưng Thanh Vân đạo trưởng, trợn tròn hai mắt nhìn tất cả những điều này. Người trong phòng đều im lặng, nín thở không dám lên tiếng. Qua rất lâu, Thanh Vân đạo trưởng mới mở mắt. Mọi người đều sốt ruột nhìn chằm chằm vào ông. Ông nhìn mọi người đứng xung quanh, thả ngón tay bắt mạch ra và vuốt râu nói:

- Không cần lo lắng! Tổng tiêu đầu bị chưởng lực tổn thương phủ tạng, cũng may cứu chữa đúng lúc, sử dụng thuốc thỏa đáng nên bây giờ tính mạng không có gì đáng lo ngại!

Thanh Vân đạo trưởng dừng một chút mới nói tiếp:

- Gương mặt Tổng tiêu đầu đỏ thẫm là vì kinh mạch bị tắc, hôn mê bất tỉnh là vì khí huyết ứ đọng ở ngực, không thở được. Nếu cứu chữa chậm, mặc cho Tổng tiêu đầu mê man tiếp thì cũng không tỉnh lại được.

- A! Vậy phải làm thế nào! Vẫn mong lão đạo trưởng cứu chữa!

Mẫu thân của Viên Phượng Minh nghe vậy thì nước mắt lập tức rơi xuống. Ánh mắt Viên Phượng Minh cũng là đỏ hoe. Mọi người xung quanh đều lo lắng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)