Sau khi mọi người trong tiêu cục thu xếp ổn thỏa thì trời đã tối.
Lâm Nhất nghĩ thầm, hẳn là bọn họ sẽ ngủ ngoài trời cả đêm nay.
Không ngờ tới, Xa Hải lớn giọng hô một tiếng, người cầm lái cầm sào dài chống xuống, thuyền lớn thoát khỏi chỗ nước cạn tiến vào dòng nước, theo dòng nước chậm rãi di chuyển.
Trong phút chốc, tốc độ của thuyền theo dòng lướt đi.
Hóa ra đây là muốn đi suốt đêm đường!
Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy nghi ngờ. Nghe Nhị Cẩu Tử vừa nói, hắn mới biết khoảng trăm dặm phía trước không có chỗ nào nước xiết nguy hiểm, đường sông cũng rộng rãi.
Đến khi bóng đêm buông xuống, mặt trăng cũng leo lên tới đỉnh đầu, hai bờ sông cùng dãy núi tối đen như mực, trên mặt sông lấp lánh như dát một lớp bạc khiến thuyền cũng không đi nhầm đường được.
Chỉ có điều mấy người gặp nạn cũng không biết bị dòng nước xiết đẩy thi thể tới nơi nào, người trong tiêu cục cũng chỉ đành thôi tìm kiếm.
Hai chiếc thuyền xuôi dòng đi về phía trước một đêm, ngày hôm sau, Lâm Nhất được Xa Hải mời lên thuyền phía trước.
Chuyện xảy ra lúc trước khiến Xa Hải có chút lo lắng cũng là đương nhiên. Lâm Nhất cũng không từ chối điều này. Khi thuyền lại đi vào bãi nguy hiểm, trong tay hắn cầm sào dài ở đuôi thuyền giúp khống chế phương hướng tiến lên.
Dưới chân Lâm Nhất như mọc rễ, trên tay có sức lớn có thể cầm thuyền nâng vật nặng dễ dàng, làm cho mọi người càng thêm kính nể người thiếu niên này!
Dọc đường đi xuôi gió xuôi nước cũng không có chuyện gì, tâm trạng nặng nề của mọi người cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Khi mặt nước được nhuộm thành một lớp dát vàng thì mặt sông trước mắt đột nhiên rộng đến hơn hai mươi trượng. Trên mặt nước có từng cánh buồm xuyên qua không ngừng. Bên bờ có các gian nhà cao thấp khác nhau nối tiếp san sát.
Hai chiếc thuyền chưa tới gần bờ đã ghe có một tiếng mõ vang lên. Bên bờ có một chiếc thuyền nhỏ giống như những con cá trạch lao ra từ trong rất nhiều đội thuyền lao. Phía trên có một nam tử mặc áo đen dùng tay ra hiệu và quay đầu rời đi. Hai chiếc thuyền của tiêu cục chậm rãi đi theo, cặp vào bến tàu.
Lâm Nhất không hiểu liếc nhìn Viên Phượng Minh bên cạnh.
- Bến tàu ở đây đều thuộc Bài bang quản lý, đội thuyền cặp bờ cùng dỡ hàng hóa đều phải nghe theo sự sắp xếp của Bài bang.
Viên Phượng Minh khẽ giải thích, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Quả nhiên giống như lời Viên Phượng Minh nói, thuyền vừa cặp bờ, một đám nam tử áo đen đã bắc ván cầu. Người trong tiêu cục tập mãi thành quen, tất cả đều thu dọn đồ lên bờ. Mà những nam tử áo đen kia cũng nhanh chóng chuyển hàng hóa lên bên bờ. Bên bờ từ đã có một dãy xe ngựa chờ từ lâu.
Xa Hải cùng mấy tên thủ hạ vội vàng qua xem, thấy hàng hóa được chất lên trên xe ngựa xong thì móc ra một thỏi bạc, đưa cho người áo đen dẫn đầu. Sau đó hắn vung cánh tay lên và hét một tiếng, dẫn theo đám người theo xe ngựa rời đi.
Tần thành được xây trong nước nên tường thành cao hơn so với Tứ Bình một trượng, một vòng tường thành sợ phải hơn mười dặm, trên cửa thành có hai chữ "Tần Thành" đầy nghiêm túc lại nặng nề.
Đoàn người theo xe ngựa cúi đầu chạy đi. Chỉ có thần thái Lâm Nhất sáng láng, không ngừng quan sát khắp nơi, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Bọn họ không để ý tới một đường bôn ba mệt nhọc, tiếp theo lại di chuyển không ngừng tới giao hàng hóa. Sau khi tìm một khách sạn, lúc này mọi người mới thở ra một hơi.
Sau khi mọi người rửa mặt xong, Lâm Nhất theo mọi người ăn cơm tối, lại bị Nhị Cẩu Tử lôi đi, nói muốn đi dạo trên đường. Hai người mới ra khỏi cửa khách sạn, đã bị Viên Phượng Minh gọi lại.
Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là toét miệng cười, ra hiệu Nhị Cẩu Tử đi trước, mình sẽ tới sau.
- Không biết Viên tỷ gọi ta có chuyện gì?
Xa Hải cùng Viên Phượng Minh đứng chung, trong tay cầm ít hộp quà.
Viên Phượng Minh liếc nhìn Xa Hải nói:
- Sư huynh đi trước chờ. Tiểu muội sẽ tới sau.
Xa Hải sảng khoái đáp ứng một tiếng rồi cười ha hả vẫy tay với Lâm Nhất và nhanh chóng rời đi.
Lâm Nhất không hiểu nguyên nhân, theo Viên Phượng Minh đi tới chỗ yên tĩnh bên đường, lẳng lặng chờ.
Viên Phượng Minh nhìn ra xung quanh, mắt hạnh ôn hòa. Nàng thấy Lâm Nhất im lặng không lên tiếng nhìn mình, trong lòng không khỏi xúc động. Thiếu niên trước mắt này nhìn vẻ ngoài mộc mạc, trong lòng lương thiện, sống chết trước mắt lại ra tay quyết đoán, giết người cũng gọn gàng lưu loát, võ công giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phiêu dật không thể suy đoán, lại giống như sấm sét khiến người ta ngạc nhiên. Đây rõ ràng là tiểu đạo sĩ bình thường mà mình quen mấy năm trước, nhưng hết lần này tới lần khác lại cao thâm khó dò như vậy, khiến người ta không dám nhìn thẳng, cũng khó có thể suy đoán được.
Viên Phượng Minh than khẽ một tiếng và ôn hòa nói:
- Tiểu Nhất có ơn lớn với đám người tỷ tỷ, tỷ tỷ không có lời nào có thể cảm tạ hết được. Tỷ tỷ cũng biết Tiểu Nhất không thể là người tầm thường. Tiêu cục Thái Bình ta cũng không dám có suy nghĩ không an phận. Tiểu Nhất có võ công cao cường chỉ sợ không kém hơn các cao thủ hàng đầu trong giang hồ. Một ít trưởng lão trong phái lớn có thân thủ quỷ thần khó lường, cũng chỉ là lời đồn đại nghe được, còn không bằng sự thật mà Tiểu Nhất cho tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy. Hiện nay tỷ tỷ mới hiểu được nguyên nhân Tiểu Nhất muốn đi khắp thiên hạ. Tỷ tỷ cùng Xa đại ca cũng hiểu cái gì là trời cao còn có trời cao hơn, ha ha!
Lâm Nhất bị Viên Phượng Minh tự nhiên khen như vậy, trên mặt cũng nóng lên. Trong lòng hắn không biết đối phương có ý gì, không thể làm gì khác hơn là cười không nói.
- Tỷ tỷ biết sau này Tiểu Nhất sẽ đi rất xa, rất xa. Trước mắt Tần thành chẳng qua là trạm dừng chân tạm thời của Tiểu Nhất. Mặc dù Thiên Long phái đứng đầu giang hồ, hùng bá khắp nơi, là thánh địa trong lòng người trong giang hồ. Nếu như có thể giữ Tiểu Nhất lại cũng là một chuyện may mắn. môn phái coi trọng đồ của mình, người bình thường khó có thể gia nhập. Cộng thêm ngươi có võ công không thể tưởng tượng nổi cũng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Cho dù cho ngươi gia nhập môn phái, chỉ sợ cũng là oan ức cho ngươi!
- Buổi tối, tỷ tỷ sẽ đi gặp một người bạn hỏi xem có thể tìm cơ hội để Tiểu Nhất ở lại Tần thành lâu hơn không? Không biết ý của Tiểu Nhất thế nào, có thể nói cho tỷ tỷ biết không?
Lâm Nhất lẳng lặng nghe Viên Phượng Minh nói xong, trong lòng cũng cảm động. Sau khi phu thê Viên Phượng Minh nhìn thấy thân thủ của mình lại không hề nghi ngờ cùng đề phòng, cũng không hỏi thêm một câu, khiến cho lo âu của hắn lúc trước hóa thành bọt nước. Mà mình lấy một cái cớ lại làm cho phu thê bọn họ lo lắng, suy nghĩ cẩn thận cho mình như vậy. Lần này, hai người lần đi thăm hỏi bằng hữu, chỉ sợ chủ yếu vẫn là vì mình. Đây cũng là sự tín nhiệm và ủng hộ của hai người một.
Trong lòng Lâm Nhất thấy ấm áp, hắn suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói:
- Viên tỷ cùng Xa đại ca yêu mến Tiểu Nhất, Tiểu Nhất sẽ ghi nhớ trong lòng. Về phần Thiên Long phái, trong lòng Tiểu Nhất chẳng qua có chút tò mò mà thôi. Có thể có chỗ an thân ở Tần thành thì Tiểu Nhất đã rất thỏa mãn rồi. Viên tỷ cũng biết sau này Tiểu Nhất muốn đi du lịch ở chỗ xa hơn, trước mắt chẳng qua chỉ là ngộ biến tùng quyền, mong rằng Viên tỷ đừng quá khó xử!
Lâm Nhất tuyệt đối không từ chối lòng tốt của Viên Phượng Minh, phu thê người ta dĩ nhiên đã chuẩn bị làm như vậy, mình từ chối cũng không phải đạo làm người.
Thấy Lâm Nhất nói thoải mái, sắc mặt cũng thản nhiên, Viên Phượng Minh gật đầu vui mừng nói:
- Tỷ tỷ biết rồi, Tiểu Nhất đi dạo đi!
Nói xong, nàng phất tay rời đi.
Ngoài đường đã không thấy bóng dáng của Nhị Cẩu Tử nữa.
Lâm Nhất đứng tại chỗ một lát. Trong thần thức thấy Nhị Cẩu Tử đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào nữ tử bên cạnh cách đó mấy chục trượng. Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt đầy ý cười và đi về phía trước.
Trước khách sạn là ngã ba đường, phố nam và phố bắc đối diện, còn có một con đường đi về hướng đông.
Hai bên đường đều treo lồng đèn giống như trân châu. Trên đường không ngừng có bóng người qua lại như mắc cửi. Các quầy đồ ăn vặt, quán cơm, quán trà, thanh lâu náo nhiệt khác thường.
Từng tiếng thét to, tiếng rao hàng, tiếng cười của các nữ tử không ngừng làm cho trong Tần thành ồn ào náo động, tăng thêm phần xa hoa.
Lâm Nhất đi ở trên đường giống như xem xét hàng trăm bức tranh vẽ phố phường.
Thân ở trong đó nhưng tâm lại ở ngoài bức tranh.
Dường như mình chỉ là một quần chúng hoặc là một người khách qua đường! Lúc này, trong lòng hắn hoàn toàn trống rỗng!
Lâm Nhất chưa từng nghĩ tới mình trở nên như vậy từ khi nào, tất cả lại cứ tự nhiên trở thành như vậy.
Khi xuân nở thu tàn, hoa nở hoa tàn, tháng này, mùa này, thiên địa này cũng là quần chúng mà thôi!