Trong tay Lâm Nhất cầm cương đao, trong mắt lạnh lùng thoáng hiện ra sát ý lẫm liệt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mà trong lòng hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Không giết người lại không thể ngăn cản được giết chóc. Kính người thì người kính lại, giết người sẽ bị người giết lại. Tất cả đều do mình tự rước lấy.
Người đáng chết như thế thì nên giết.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn về phía nam tử đen gầy này. Ánh mắt hắn lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
Khi trong lòng đối phương đang do dự không ngừng, dưới chân Lâm Nhất điểm nhẹ vào mạn thuyền, thân hình bỗng nhiên lao lên cao bốn năm trượng. Cơ thể ở trên không trung, cương đao trong tay đã nổ mạnh, biến thành mảnh vỡ. Hai tay hắn xoay một vòng, quay người về phía sau và vung lên.
Một vài ánh sáng màu bạc kèo theo tiếng gió rít, giống như đuổi gió theo sét bay ra khỏi tay của Lâm Nhất.
Mọi người kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trên hai chiếc thuyền nhỏ phía sau không ngừng vang lên những tiếng kêu la. Mấy thủy tặc leo lên trên thuyền lớn cùng trên thuyền nhỏ đều che cổ xoay người ngã xuống.
Lâm Nhất giống như không có chuyện gì, nhẹ nhàng trở lại trên thuyền nhỏ, vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử đen gầy, ánh mắt sáng rực.
Nam tử đen gầy không nhịn được mà rùng mình một cái. Ánh mắt y đầy oán hận như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trong lòng tức giận không thôi. Có thể nói kế hoạch của bản thân vô cùng hoàn mỹ, khi thấy sắp đại công cáo thành lại thất bại trong gang tấc. Thiếu niên này giống như yêu tinh gây họa, giống như sát thần làm hỏng chuyện tốt của mình.
- Ngươi ở Tứ Bình còn có mấy cơ sở ngầm, tất cả có tên gọi là gì?
Lâm Nhất đột nhiên mở miệng nói.
Cách đó không xa, trên mặt Xa Hải lộ vẻ không hiểu. Viên Phượng Minh lại âm thầm gật đầu, trong mắt hạnh thoáng hiện ra vẻ bừng tỉnh!
Nam tử kia nghe vậy thì biến sắc. Ánh mắt của y lộ vẻ ngoan độc và vung tay lên.
Ba tiếng động vang liên tục, ba tia sáng lao về phía Lâm Nhất.
Nam tử kia lại nhân cơ hội nhảy lên, chạy về phía bên bờ.
Trong mắt Lâm Nhất lóe sáng, hắn giơ tay chộp một cái, ba mũi tên đã đến trên tay rồi ném ngược lại. Ba tia sáng nhanh chóng lao đi.
- Tõm tõm...
Ba thủy tặc giơ tay che cổ, lật người rơi vào trong nước.
Nam tử đen gầy này không quan tâm, chân đã chạm vào trên bờ mà không dám dừng lại, chạy rất nhanh, thoáng cái đã đến ngoài mấy trượng.
Hai người Xa Hải cùng Viên Phượng Minh thấy thế thì trong lòng hơi tiếc nuối. Chiếc thuyền nhỏ của nam tử đen gầy cách bờ hai trượng, có thể nhảy một cái là qua, chứng tỏ công phu của y không tầm thường. Bây giờ người này đã cách xa mười trượng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn y chạy mất.
Hai người còn chưa nghĩ xong, đã thấy Lâm Nhất đã hóa thành một bóng xám, lướt qua trời cao, vượt qua mặt sông và lao thẳng tới phía sau lưng của nam tử kia. Hắn còn trên không trung lại thò tay chộp một cái về phía trước.
Khi nam tử kia cảnh giác quay đầu, đã khiếp sợ đến mức hồn vía muốn bay trên trời. Trong lòng y biết thiếu niên này không dễ trêu chọc nên mới nhân cơ hội chạy trốn, không ngờ thoáng cái mà đối phương đã đến đỉnh đầu mình.
Trong lúc hoảng hốt, người này thò tay móc từ trong người ra một thanh đoản kiếm và đâm ngược về phía sau. Lâm Nhất vốn định bắt người này để thẩm vấn, cũng tiện loại bỏ kẻ gian bên trong Tứ Bình, miễn một ít tai họa cho người lui tới buôn bán. Hắn thấy người này ngoan độc xảo trá nên không hề nghĩ ngợi ngón tay điểm một cái, một linh khí hóa thành kiếm khí đã đâm trúng đầu của nam tử kia.
Nam tử đen gầy chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, trước mắt tối sầm rồi rơi vào trong bóng tối vô tận.
Giống như chậu sành bị rơi vỡ vậy, đầu của y nổ thành một mảng máu, chỉ đi về phía trước được hai bước đã nhào xuống đất mà chết!.
Hai chân Lâm Nhất nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Hắn nhìn thi thể trên mặt đất và than thở không dừng!
Tối hôm qua, Lâm Nhất thấy người này cùng một người khác xì xào bàn tán, lại ý thức hai người này muốn gây bất lợi cho mọi người trong tiêu cục. Khi ra khỏi thành của huyện Tứ Bình, hắn thấy người mập lùn kia đứng ở cửa thành nhìn trộm, hắn đã đoán được trên đường sẽ xảy ra biến cố. Mặc dù trong lòng sinh nghi lại không có chứng cứ nên hắn cũng không tiện nhắc nhở mọi người.
Chỉ là chuyện xảy ra trên sông hôm nay quá bất ngờ, nói vậy cho dù muốn đề phòng, cũng khó có thể đề phòng được!
Lâm Nhất hơi do dự rồi nhẹ nhàng ngoắc tay, túi của nam tử kia đã bị thu vào trong tay hắn và lập tức không thấy bóng dáng. Trên thân không có bạc cũng không được, thỉnh thoảng gặp lần này, ngược lại có thể bổ sung cho ta.
Trên mặt nước hoàn toàn hỗn loạn, tiếng kêu gào ầm ĩ liên tiếp vang lên. Xung quanh mặt sông đã bị máu nhuộm đỏ.
Lâm Nhất ở bên bờ nhìn mọi người trong tiêu cục vớt người rơi xuống nước. Thật may là nước ở chỗ này không quá sâu, mọi người rơi xuống nước đều sống sót, tất cả chờ ở chỗ nước cạn đợi người tới cứu.
Chiếc thuyền nhỏ của thủy tặc vừa lúc phát huy công dụng. Hai người cầm lái đi thuyền nhỏ giúp đỡ cứu người.
Lâm Nhất cười gượng khi thấy Viên Phượng Minh cùng Xa Hải đứng ở bờ bên kia nhìn xung quanh, hắn biết bọn họ lo lắng cho mình.
Hắn không biết nên giải thích sao với bọn họ về những chuyện đã xảy ra!
Lâm Nhất đi tới bên bờ, hiểu rõ mình cũng không có cách nào che giấu được nữa, không thể làm gì khác hơn là điểm mũi chân, tay áo tung bay giống như con chim to vậy, nhẹ nhàng rơi vào trên thuyền của Xa Hải. Đối mặt với ánh mắt kinh sợ và ao ước của mọi người, hắn rũ mí mắt xuống giả vờ không biết.
- Xa đại ca có khỏe không?
Lâm Nhất nói xong liền đi tới bên cạnh Xa Hải.
Xa Hải ngồi ở trên boong thuyền, thấy Lâm Nhất qua liền cười ha ha nói:
- Chân nhân bất lộ tướng nhé! Tiểu Nhất huynh đệ, vi huynh đúng là bội phục thủ đoạn xuất thần nhập hóa của ngươi đấy!
Nhìn vẻ mặt Xa Hải thản nhiên, biết tính tình hắn hào sảng ngay thẳng nên Lâm Nhất mỉm cười lắc đầu. Thấy mũi tên trên cánh tay hắn còn chưa được lấy xuống nhưng không bị thương tới xương, nên trong lòng Lâm Nhất cũng thấy an tâm hơn!
- Xa đại ca, những công phu Đạo gia của Tiểu Nhất không đáng để nhắc tới, không nói cũng được, Tiểu Nhất ngược lại hâm mộ tình cảm phu thê của hai người đấy!
Viên Phượng Minh liếc nhìn Lâm Nhất đang mỉm cười, trên mặt thoáng ngượng ngùng. Nàng liếc xéo về phía Xa Hải, khẽ nói:
- Lần này nhờ có Tiểu Nhất. Nếu không phải ngươi ra tay cứu giúp, lần này chúng ta chắc chắn không qua được. Cảm ơn!
Lâm Nhất mỉm cười khoát tay, sau đó dùng ngón tay đặt lên trên cánh tay của Xa Hải.
- Tiểu Nhất à, với công phu này, ngươi đi khắp thiên hạ cũng được. Nếu không phải ca ca đã lập gia đình thì cũng muốn theo ngươi học chút công phu thô thiển của Đạo gia đấy, ha ha!
Nguy cơ qua đi, tâm tình của Xa Hải rất tốt.
- Phải vậy không? Thế Xa đại ca sẽ không sợ Viên đại tỷ tức giận à!
Lâm Nhất toét miệng cười, trêu ghẹo. Nói xong, trên tay hắn dùng sức, không đợi Xa Hải kêu lên đã nghe “Phụ một tiếng, tên nỏ đã bị ép ra, rơi ở trên boong thuyền.
Lâm Nhất điểm nhẹ ngón tay, khóa huyết mạch trên cánh tay của Xa Hải để cầm máu.
Xa Hải trợn tròn hai mắt, ồn ào nói:
- Tiểu Nhất thật lợi hại, chẳng kém gì Thanh Vân đạo trưởng!
Viên Phượng Minh lấy thuốc trị thương ra bôi cho hắn, nghe vậy không khỏi khẽ gắt một tiếng. Xa Hải vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Ánh mắt Lâm Nhất buồn bã, chậm rãi thở ra một hơi. Hắn coi như không nghe thấy Viên Phượng Minh trách móc Xa Hải, khẽ nói:
- Cánh tay của Xa đại ca đã không sao nữa rồi, điều dưỡng một thời gian, có thể lại có thể long tinh hổ mãnh. Được rồi, ta qua thuyền bên kia xem thử đã.
Hắn nói xong khẽ cười với hai người rồi xoay người rời đi.
Viên Phượng Minh nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, âm thầm khẽ gật đầu.
Hai thuyền nằm nghiêng trên mặt nước, cách nhau chỉ một trượng. Lâm Nhất nhấc chân bước tới đã lên trên chiếc thuyền của Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử đang phủi mông, ra sức kéo người rơi xuống nước lên thuyền. Trên hai chiếc thuyền đã mất tích bốn người, bao gồm một người chèo thuyền. Số còn lại đều ướt sũng, còn có hai người trên thân có vết máu, hẳn là bị thủy tặc chém.
Nhị Cẩu Tử thấy Lâm Nhất qua liền toét miệng cười.
Vừa rồi Nhị Cẩu Tử bị Lâm Nhất dọa cho không nhẹ. Hơn hai mươi tên thủy tặc bị một mình hắn giết chết hơn nửa. Từ khi Lâm Nhất ra tay đến khi thủy tặc bị tiêu diệt không hề liều mạng chém giết, tất cả lại kết thúc trong nháy mắt. Bây giờ nhìn người thiếu niên không hiểu chuyện giang hồ trước mắt, hắn không nhịn được mà lộ vẻ kính trọng ngưỡng mộ, trong mắt sáng ngời.
- Tiểu... Tiểu Nhất huynh đệ, ngươi tới rồi, vậy...
Nhị Cẩu Tử do dự, nhất thời không biết phải làm thế nào.
- Huynh trưởng không sao chứ?
Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào Nhị Cẩu Tử, khẽ hỏi.
- Ha ha, ta không sao, không ngờ, đúng là ta nhìn nhầm rồi. Huynh đệ có võ công thâm sâu khó lường, vi huynh bội phục!
Nhị Cẩu Tử thấy Lâm Nhất vẫn bình tĩnh hiền hoà, càng cảm thấy đối phương cao thâm khó dò.
Lâm Nhất kéo Nhị Cẩu Tử cùng ngồi ở trên boong thuyền. Nhìn đám người bận rộn, hắn khẽ nói:
- Tiêu cục các ngươi chịu thiệt là do bị người lập kế đánh lén. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ở trên sống lấy sở đoản của mình nghênh đón sở trường của kẻ địch, vì vậy mới chật vật không chịu nổi. Ta nghĩ nếu là trên đường bộ, những kẻ hại dân hại nước này cũng không phải là kẻ địch của huynh.
Nhị Cẩu Tử cũng biết Lâm Nhất đang an ủi mình. Bản thân mình thế nào, hắn vẫn còn tự hiểu được.
Nhưng nghe nói như vậy vẫn khiến người ta thấy hưởng thụ, Nhị Cẩu Tử cũng dần dần khôi phục lại thái độ bình thường, nói cười cùng Lâm Nhất.