Vô Tiên

Chương 70: Đột nhiên gặp thủy tặc

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Nhị Cẩu Tử tuyệt vọng, gương mặt xám xịt đột nhiên dâng lên một ánh sáng kỳ dị. Trong mắt gã đầy kinh ngạc, nhìn về phía trước.

Lâm Nhất ở đầu thuyền cũng rất sốt ruột. Khi đội thuyền tới gần tảng đá lớn, hắn tất nhiên đã phát hiện manh mối giấu phía sau tảng đá lớn không xa. Khi phát hiện khúc gỗ tròn rơi xuống, hắn lại không kịp ra tay, cũng chỉ nghe theo mệnh trời.

Sức người có hạn, đối mặt với lực lượng thiên địa, Lâm Nhất cảm giác mình thật nhỏ bé, bất đắc dĩ như vậy, nhưng cũng rất không cam lòng.

Đám người này rõ ràng là thủy tặc, mỗi người đều có thủ đoạn độc ác. Thoáng cái đã có mấy người rơi xuống nước bị chém. Hai chiếc thuyền nhỏ đã bao vây chiếc thuyền lớn mắc cạn, tiếng binh khí va chạm không ngừng, hai bên đánh giáp lá cà.

Mà chiếc thuyền dưới chân Lâm Nhất theo nước rời đi, cách người rơi xuống nước cũng càng lúc càng xa. Còn do dự nữa thì không biết sẽ phải chết thêm mấy người.

Lâm Nhất thả người lái thuyền xuống, thò tay nhặt cái sào dài lên, hai cánh tay dùng sức chống một đầu sào dài trong nước. Thuyền dưới chân giống như bị tảng đá lớn đánh vào, thân thuyền chim xuống, tiếp theo liền dừng lại, thuyền lớn được trang bị đầy đủ hàng hóa giống như một chiếc lá thuyền nhỏ mềm mại, nhanh chóng tới gần về phía thuyền mắc cạn.

Hắn nhìn người chèo thuyền chống đỡ thuyền lúc lâu, nói vậy cũng không phải xem uổng phí.

Người chèo thuyền cùng Nhị Cẩu Tử phía sau hắn dĩ nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Thủy tặc trên hai chiếc thuyền nhỏ đều sửng sốt, không biết do thuyền lớn quá nhẹ, hay là sức lực của thiếu niên này quá lớn. Nhưng bọn họ không kịp suy nghĩ cẩn thận, thấy thuyền lớn bỏ qua việc chạy trốn thì cao hứng bừng bừng, cho chiếc thuyền nhỏ đuổi theo.

Lúc này Xa Hải cũng thấy khổ không thể nói hết. Vốn định chuyến này đi theo dòng nước sẽ một đường thuận lợi. Ai ngờ trong lúc tâm tình đang tốt lại bị người đánh lén làm cho trở tay không kịp, may mắn tránh thoát được khúc gỗ tròn đánh xuống đầu thì, người chèo thuyền phía sau lại bị đập trúng, sống chết không rõ. Một nửa người trên thuyền bị rơi xuống nước. Thuyền lớn lướt qua dòng nước xiết, lại cắm đầu dạt vào chỗ nước cạn. Chưa hoàn hồn, thủy tặc từ bốn phía kêu gào xông tới.

Mắt thấy thuyền phía sau cũng không thể may mắn tránh khỏi, Xa Hải chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như có lửa đốt, điều duy nhất an ủi là sư muội vẫn ở bên cạnh, nếu không hắn thật muốn đâm đầu chết.

Xa Hải tức giận hét lớn. Thấy hai chiếc thuyền nhỏ đã tới sát mạn thuyền của thuyền lớn, hắn trợn trừng mắt, vung vẩy Hoàn Bối Khảm Sơn Đao nhào tới.

Viên Phượng Minh cũng bất đắc dĩ, cắn chặt môi, trong tay cầm một thanh trường kiếm, xông lên theo.

Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ dừng lại ở phía sau đám thủy tặc. Trên thuyền là một nam tử đen gầy, khóe miệng cười nhạt đắc ý. Bên cạnh y có mấy nam tử vạm vỡ, trong tay cầm binh khí với vẻ nóng lòng muốn thử.

Trong mắt một tên thủy tặc lóe lên sự tham lam, leo lên thuyền lớn của Xa Hải, còn chưa kịp đứng vững đã bị một đại đao xé gió lao tới trước mặt.

- Xoảng... Phụt...

Thủy tặc này bị chém làm hai đoạn, máu giống như dải lụa bắn về phía giữa không trung.

Xa Hải lắc thanh đao lớn trong tay, chín vòng sắt trên sống dao kêu leng keng, từng giọt máu bắn ra bốn phía.

- Tới đi. Các ngươi tới đây cho gia gia giết cho sảng khoái, ha ha ha ha!

Xa Hải giết một người, trong lồng ngực lại thấy vui sướng hơn rất nhiều. Hắn cất tiếng cười to, lông mày nhướng cao lộ ra khí thế bất phàm.

Cách đó không xa, khóe mắt nam tử đen gầy giật giật. Trong ánh mắt y lộ ra sự ác độc, dùng tay ra hiệu ra thủ hạ.

Viên Phượng Minh cùng hai người tiêu sư khác cũng hợp lực bảo vệ mép thuyền, không cho thủy tặc lên thuyền. Trên cả chiếc thuyền chỉ còn lại bốn người bọn họ, những người rơi xuống nước còn lại tránh né thủy tặc chém giết cũng không lên thuyền được, đang liều mạng di chuyển ở trong nước.

Trên trán Viên Phượng Minh lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sốt ruột. Nếu như mình cùng Xa Hải bảo toàn tính mạng thì cũng không khó, nhưng mọi người trong tiêu cục đã có thể sẽ phải chết.

Bình thường ở trên đất bằng gặp phải những kẻ hại dân hại nước, bọn họ đã đánh từ lâu. Không ngờ được trên sông lại bó tay bó chân không thi triển được. Những người này võ công không cao, nhưng bơi lặn thành thạo hơn người. Nếu còn chậm trễ nữa thì không biết sẽ chết bao nhiêu người.

Trong lòng sốt ruột, Viên Phượng Minh thấy một thủy tặc tới vào mép thuyền liền vội vàng một kiếm đâm tới. Mũi kiếm đâm ra một bống hoa máu, kèm theo một tiếng gào thét, thủy tặc này rơi xuống trong nước. Chưa kịp mừng, nàng lại thấy thủy tặc rơi xuống nước đã leo lên trên chiếc thuyền nhỏ, vung vẩy binh khí, lớn tiếng chửi bậy, trên gương mặt đầy vẻ hung ác.

Thấy thủy tặc hung hãn, trong lòng Viên Phượng Minh luống cuống, trong tai lại nghe được một tiếng dây cung vang lên.

Nàng thầm nghĩ không tốt, chợt nghe có sức gió đột nhiên vọt tới nên không nhịn được mà nghiêng người đi. Chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ vang lên, Xa Hải chắn ở trước người nàng đã bị trúng một mũi tên ở trên cánh tay phải.

Lại có hai tiếng cung vang lên. Liên tiếp có hai tiếng kêu thảm vọng tới. Hai tiêu sư khác ở trên thuyền đã bị tên nỏ bắn trúng, ngã trên boong thuyền.

Viên Phượng Minh thấy cánh tay Xa Hải run rẩy, ngã nhào. Nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng và đỡ lấy Xa Hải, vành mắt đỏ hoe.

- Sư huynh...

Xa Hải cắn răng đứng thẳng, thấy vẻ mặt quan tâm của sư muội, trong lòng hắn thấy ấm áp, hào khí dâng trào mà lớn tiếng an ủi:

- Sư muội yên tâm, không sao đâu!

Xa Hải dùng tay trái nhặt đao lớn lên, bảo vệ ở bên cạnh Viên Phượng Minh, ánh mắt hung hăng nhìn chăm chú về phía chiếc thuyền nhỏ ngoài xa. Trong lòng hắn rất hận, không ngờ bọn thủy tặc này lại có tên nỏ.

Trong lòng phu thê hai người càng thêm nặng nề.

Ba tên thủy tặc cầm cung nỏ trong tay đứng bên cạnh nam tử đen gầy thấy nỏ bắn trúng đích thì sắc mặt vui mừng.

Đám thủy tặc vây quanh thuyền lớn thấy trong bốn người đã có ba người bị thương, tâm tình không khỏi kích động kêu gào không ngừng, lại lao về phía trên thuyền.

- Sư muội đừng lo, vi huynh nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho sư muội!

Xa Hải nhặt đao lớn lên, ngẩng đầu đứng thẳng và trầm giọng nói.

- Ta ở cùng sư huynh, dù có ở trong nước lửa cũng có gì ngại?

Viên Phượng Minh dựng ngược mày liễu, trong mắt hạnh đầy uy phong, nàng đứng sóng vai cùng Xa Hải, giọng điệu trở nên kiên định.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, hai người trái lại bỏ xuống tạp niệm, muốn liều mạng!

- Các ngươi là oan gia phương nào, không ngại hãy xưng tên ra, cùng gia gia đánh một trận sống chết mới xem như là hảo hán. Trốn ở một bên, đâm sau lưng đánh lén là hành vi tiểu nhân. Phì! Thứ gì đâu!

Xa Hải giận dữ hét.

Nam tử đen gầy này cười lạnh một tiếng và nhẹ nhàng phất tay. Ba người bên cạnh y lại giơ cung nỏ lên.

Xa Hải nhìn thấy vậy thì trong lòng lạnh giá. Trên thuyền này không có chỗ tránh né, hai phu thê bơi không tốt. Đúng là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

Trong mắt Xa Hải nén giận, bảo vệ cho Viên Phượng Minh.

Xa Hải cầm đao lớn, đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng tên nỏ bắn tới, lại thấy trên mặt thủy tặc trên thuyền nhỏ kia lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía khác.

Trong lòng Xa Hải cùng Viên Phượng Minh đề phòng, nhìn theo ánh mắt của thủy tặc...

Chỉ thấy thuyền lớn phía sau không để ý tới hai chiếc thuyền nhỏ theo sát không ngừng, một đầu lao về phía chỗ nước cạn. Trước thuyền chính là Lâm Nhất cầm sào dài trong tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Trong giây lát ngắn ngủi, khi thấy mấy người Xa Hải đã bị tên nỏ đánh lén, trong lòng Lâm Nhất nổi giận.

Chiếc sào dài trong tay hắn điểm vào trong nước, người đã bay lên thật cao như diều hâu vồ thỏ, nhanh như tia chớp đã nhảy về phía chiếc thuyền nhỏ bao vây tấn công Xa Hải.

Người ở giữa không trung, sào dài trong tay của Lâm Nhất tự nhiên vung lên, tạo thành dải nước bay qua trời, đánh về phía chiếc thuyền nhỏ.

- Ô...

Thoáng cái, sào dài đã đánh lên trên thuyền nhỏ.

- Ầm...

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc sào dài nát bấy, chiếc thuyền nhỏ đã thành một đống gỗ vụn. Hai thủy tặc phía trước không kịp tránh chỉ còn máu thịt mơ hồ, xoay người rơi xuống nước.

Trong thoáng chốc, một chiếc nhỏ thuyền gỗ biến mất ở trước mắt mọi người.

Lâm Nhất rơi xuống, bước chân đi trong không trung vài bước. Bóng dáng hắn lóe lên, đã đến trên một chiếc thuyền nhỏ khác.

Trên thuyền có bốn năm tên thủy tặc hoảng hốt lo sợ, luống cuống tay chân, gào thét không ngừng.

Vài sương máu bắn ra, thoáng cái đã trở nên yên tĩnh.

Lâm Nhất đứng một mình ở trên thuyền nhỏ, không dính bụi trần, chỉ có trên cương đao cầm trong tay vẫn còn vết máu chói mắt.

Nước sông ào ào chảy. Mọi người xung quanh dường như tỉnh mộng.

Xa Hải cùng Viên Phượng Minh ngạc nhiên cùng niềm vui bất ngờ. Kinh ngạc là tiểu đạo sĩ năm đó lại có thân thủ cao cường như vậy, giết người cũng sạch sẽ, lưu loát như vậy. Mừng là có Lâm Nhất ở đây mới có thể biến nguy thành an.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)