Ở góc phía tây của sơn thôn, cách nhà của thúc phụ không xa.
Trong một tường viện trụi lủi. Mấy gian phòng đất đã sụp đổ hơn phân nửa, cả viện lụi bại không chịu nổi, dáng vẻ đã hoang phế nhiều năm.
Sắc mặt thúc phụ của Lâm Nhất có phần nóng nảy. Mặc dù trong bóng đêm không người phát giác, ông vẫn xoa xoa hai tay, trong lòng thấy có lỗi với cháu.
Tuy cả nhà túng quẫn nên mới không thể đúng lúc sửa lại nhà cho đại ca, nhưng là người thành thật, trong lòng ông vẫn thấy thẹn!
- Bây giờ trời đã tối muộn rồi, chúng ta trở về đi! Ngày mai ta mời mấy người tới thu dọn được không?
- Thúc phụ! Thúy nhi đã lớn rồi, ta ở lại nhà sẽ bất tiện, phòng chứa củi này vẫn có thể ở được, cũng đủ cho Tiểu Nhất an thân.
Lâm Nhất đi về phía một gian thiên phòng, đối với hắn thì đêm tối cũng chẳng khác nào ban ngày.
Nhìn căn nhà đổ nát trước mắt mình, Lâm Nhất không muốn rời đi. Mấy gian nhà đều đã sụp xuống lộ ra nóc, chỉ có gian nhà kề này vẫn tính là còn nguyên vẹn.
- Nói bậy! Ở đây sao có thể ở được chứ!
Lâm Khai Cừ có chút nóng nảy.
- Thúc phụ! Ta sẽ ở nơi này.
Lâm Nhất đứng không nhúc nhích, nhìn xung quanh.
- Hài tử này! Thúc phải nói thế nào mới được đây!
Lâm Khai Cừ đi lòng vòng, giậm chân, sau đó thở dài xoay người rời đi.
Một tiếng két vang lên. Cửa phòng được đẩy ra, một luồng khí ẩm ướt phả vào mặt. Lâm Nhất tiện tay bấm thủ quyết, một luồng gió xoáy nhỏ xoay quanh bên trong nhà, quét sạch bụi bặm cùng khí ẩm trong phòng.
Gian nhà kề không lớn, bốn vách tường trống trơn.
Ở đây mới là nhà của mình! Lâm Nhất khẽ thở dài!
Hắn cũng không phải khách sáo với thúc phụ, mà nhiều năm qua, hắn đã sớm quen một mình thanh tịnh. Hơn nữa, nơi này là nhà của mình à!
Chỉ một lát sau, Lâm Khai Cừ đưa tới giường chiếu đệm, trong lời nói vẫn có ý trách mắng.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên cái chiếu nhỏ trong gian phòng. Ở góc phòng có đốt chút cỏ ngải đang tỏa khói lượn lờ. Vật ấy đuổi muỗi. Đây cũng là lòng tốt của thúc phụ cùng thím. Mặc dù không cần dùng tới những thứ này nhưng trong lòng của hắn vẫn thấy ấm áp.
Trong sơn thôn, bầu trời đêm giăng kín những vì sao lấp lánh...
Ngồi im rất lâu, tâm thần Lâm Nhất không có cách nào nhập định được. Hắn cảm thấy xa lạ với tình cảm đối với phụ mẫu, hắn cũng không hiểu được phụ mẫu thương yêu là cảm giác gì, cũng chưa từng lĩnh hội qua. Nhưng ở trong gian nhà cũ này, trong lòng hắn lại mong phụ mẫu vẫn còn sống, tưởng tượng mình giống như người khác, trong miệng gọi phụ mẫu như Thúy nhi, sống vui sướng không buồn không lo.
Lâm Nhất nằm xuống. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nằm xuống.
Hắn cảm thấy mệt chết đi được, rất mỏi mệt, ngủ cũng rất sâu... Dáng vẻ phụ thân rất mơ hồ, nụ cười rất hiền lành... Vòng tay của nương lại ấm áp như vậy, còn khe khẽ hát...
Trong giấc mơ, hắn cười mà khóe mắt ướt át...
Đây là ngủ ở nhà à! Thật khiến cho người ta không muốn tỉnh lại...
...
Mặt trời bắt đầu ló ra, sơn thôn yên tĩnh suốt đêm đã chậm rãi thức tỉnh...
-... Ca dậy chưa vậy...
Theo giọng nói trong trẻo vang lên, Thúy nhi mặc áo bông đã xuất hiện ở cửa.
Nàng thấy ca ca chậm rãi mở mắt, ngồi dậy và mỉm cười nhìn mình.
Thúy nhi hài lòng cười, đi tới gần.
- Ca ngủ có ngon không? Ca ngủ một người ở đây mà không sợ sao?
Đôi mắt to của Thúy nhi đầy tò mò nhìn chằm chằm vào ca ca.
Lâm Nhất có chút mất hồn ngồi xuống, theo bản năng dụi dụi con mắt, dường như bên khóe mắt còn có vết nước mắt. Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn Thúy nhi đáng yêu đang đứng trước mắt và khẽ nói:
- Không sợ! Thúy nhi dậy sớm vậy!
- Hôm nay đi lên trấn, ca có đi không?
Thúy nhi tha thiết hỏi.
- Đi lên trấn làm gì? Thúy nhi cũng đi sao?
Lâm Nhất tò mò hỏi ngược lại.
- Đi bán thảo dược. Phụ thân nói muốn kiếm ít tiền sử lại gian nhà cho ca, nói cũng dẫn ta đi cùng đấy!
Thúy nhi đắc ý nói, vẻ mặt có phần mong đợi.
- Thảo dược đều hái ở trên núi, phơi khô cũng có thể đi lên trấn đổi tiền. Thúy nhi cũng hái không ít đấy!
Lâm Nhất đi ra khỏi phòng nhỏ, Thúy nhi hoạt bát đi bên cạnh, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên không ngừng.
...
Lâm Nhất cùng Thúy nhi đi tới viện trước mặt, thấy thúc phụ cùng thím đang bỏ thảo dược vào trong túi. Hắn lại không tránh được nghe bọn họ trách móc một hồi.
Hắn mỉm cười, liên tục nói mình ngủ rất say, sau đó đi tới giúp một tay.
- Tiểu Nhất, thúc đi lên trấn trên một chuyến. Hôm qua cháu mới về nhà nên hôm nay cố gắng ở nhà nghỉ ngơi, nói chuyện với thím cháu đi. Cháu có thể tùy ý đi dạo trong thôn ngoài thôn.
Lâm Khai Cừ phân phó nói.
- Thúc phụ! Cháu không phiền, để cháu đi cùng thúc phụ đi!
Thúy nhi nghe Lâm Nhất nói vậy liền hoan hô.
Lâm Nhất ngừng lại, móc từ trong người ra một túi nhỏ và đưa tới trong tay thúc thúc, nói:
- Thúc thúc cất cái này đi, để lại cho trong nhà dùng.
Cháu cũng muốn đi cùng lên trên trấn khiến trong lòng Lâm Khai Cừ thoải mái, lại thuận lợi nhận lấy túi nói:
- Như vậy cũng tốt! Đây là... ?
Gương mặt chất phác của ông lộ vẻ không hiểu, thò tay mở miệng túi ra. Trương thị cũng tò mò ghé lại.
Thoáng cái, hai phu thê cùng kinh hãi kêu lên, không hẹn và đẩy cái túi về.
- Nương ở...! Cả đời ta cũng chưa thấy qua nhiều tiền bạc như vậy! Đây là lấy từ đâu ra vậy?
Một tay Trương thị che ngực, thán phục nói.
- Cháu à, cháu lấy đâu ra vậy, cũng đừng... !
Lâm Khai Cừ ngạc nhiên, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt mới hạ thấp giọng hỏi.
- Thúc phụ! Thím! Tiền này sạch sẽ, ha người cứ yên tâm.
Đoán được lo lắng của đối phương, Lâm Nhất nhét túi vào trong lòng của thúc thúc nói.
- Những ngân lượng là do đạo quan nhận được tiền phúng trong nhiều năm qua.
Thấy trên gương mặt thúc phụ cùng thím vẫn đầy vẻ kinh hãi, hắn không thể làm gì khác hơn là lại an ủi đối phương như vậy. Tình hình cụ thể thì không tiện nói kỹ, cũng sợ là hắn không nói rõ được.
Hai người thấy Lâm Nhất mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên thì nửa tin nửa ngờ nói:
- Dù vậy, số tiền này cũng để cho cháu xây nhà cưới vợ chứ? Sau này ngày tháng dài rộng, cho chúng ta làm gì?
Không biết nên khuyên đối phương như thế nào, Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:
- Thúc phụ! Thím! Số tiền này là cháu hiếu kính trưởng bối.
- Vậy thì cũng quá nhiều, đủ để mua được thung lũng Tiểu Thiên này đấy!
Lâm Khai Cừ còn có chút chưa hoàn hồn, lẩm bẩm. Trương thị cũng lo lắng không yên.
Nhưng Lâm Nhất thể hiện tư thế khỏi bày giải, rõ ràng hắn thật lòng.
- Như vậy đi, cứ để lại cho thúc ít bạc đủ để sửa nhà cho cháu. Còn lại vẫn để Tiểu Nhất tự cất!
Lâm Khai Cừ thành thật có chút sốt ruột nói.
- Thúc thúc cứ giữ lại cho nhà dùng là được, ta không thiếu tiền dùng đâu.
Lâm Nhất mở lòng bàn tay, lộ ra một thỏi bạc, vừa cười vừa nói.
Trên gương mặt Lâm Khai Cừ đầy nghi ngờ nhìn bạc trên tay Lâm Nhất. Ông thấy không hiểu khi bạc tự nhiên hiện ra như vậy.
Lâm Khai Cừ giậm một cái chân, giống như đã quyết định, nói với Trương thị:
- Bà cất số tiền này vào trong phòng đi, nhớ giấu cho kỹ, cũng đừng để cho người khác nhìn thấy, nếu không chọc cho người ta đỏ mắt sẽ xảy ra tai họa chết người đấy!
Trương thị tất nhiên biết được lợi hại trong đó nên vội vàng lên tiếng và cầm túi vào nhà. Lâm Nhất thấy thế lại thầm nghĩ, đừng vì tiền mà mang tới tai họa cho cả nhà thúc thúc mới tốt, cũng là mình suy nghĩ không chu toàn.
Lâm Khai Cừ còn căn dặn Thúy nhi, bảo nàng tuyệt đối không được nói ra với người khác.
Thúy nhi gật đầu không ngừng, nhìn rất nghe lời.
Sau một lát mới thấy Trương thị ra ngoài, nàng cầm cái ghế ngồi ở trước cửa, xem bộ dáng sẽ không rời cửa một bước. Bà phất tay bảo ba người đi nhanh, về sớm.
Lâm Nhất đeo túi đi ở phía trước, Thúy nhi đi bên cạnh, nắm vạt áo của hắn không rời, trong miệng líu ríu nói không ngừng. Lâm Khai Cừ cứ đi vài bước lại quay đầu, trên gương mặt thành thật trung hậu đầy hưng phấn cùng lo sợ không ngừng hiện ra.
Khi đi tới dưới cây lớn ở đầu thôn, ba người dừng lại.
Dưới cây lớn, một lão già mặc áo nho cầm quyển sách trong tay, một mình đứng thẳng, nhìn về phía xa.
Chân trời là một màu trắng xanh, phía xa còn có rặng mây đỏ thấp thoáng hiện lên ở phía chân trời.
- Chào Tô gia gia!
Thúy nhi phất tay hô một tiếng.
- Chào Tô tiên sinh!
Lâm Khai Cừ cũng cúi người khách sáo hỏi thăm một tiếng.
Lâm Nhất nhận được đây là lão già đã chỉ đường cho mình tối hôm qua, hắn gật đầu ra hiệu với ông xem như là lên tiếng chào.
Lão già quay người lại, tay vuốt chòm râu dài và mỉm cười hiền từ. Ông nhìn thấy Lâm Nhất thì đôi mắt đùng đục lập tức sáng lên lại nhìn về phía Thúy nhi, ôn hòa nói:
- Thúy nhi sắp đi lên trấn trên sao?
- Thúy nhi đi cùng ca ạ!
Nói xong, trong tay nàng lắc vạt áo của Lâm Nhất, vui vẻ nói.
Lão già cười ha hả không nói, nhìn theo ba người đi về phía ngoài thôn, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lâm Nhất dường như suy nghĩ tới điều gì.
Từ trong miệng Thúy nhi, hắn biết được lão già này khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, họ Tô. Cụ thể tên gọi là gì thì người trong thôn cũng không biết. Mấy năm trước, lão già này một thân một mình từ bên ngoài tới đây, bình thường lúc rảnh rỗi lại dạy trẻ con trong thôn học chữ, rất được lão ấu trong thôn kính yêu. Ông là người bác học đa tài, tính tình ôn hòa, người trong thôn gọi là tiên sinh.
Thôn không lớn, ba mặt đều có núi vây quanh. Trên núi có gìm trong thôn có bao nhiêu người, không cần Lâm Nhất đi hỏi thăm đã có Thúy nhi kể ra hết.
... Con chó mực Đông gia mới đẻ con, hàng xóm phía tây có con gà mái không đẻ trứng, phía sau núi có cây dại ăn rất ngon, còn có đầu thôn phía tây có dòng suối rất ngọt...
Trên đường có Thúy nhi nói không ngừng, hơn hai mươi dặm dường cũng qua lúc nào không biết.
Khi ba người đi tới trấn Thiên Bình thì trời cũng đã sáng, đường trên trấn nhỏ đã tấp nập, người qua lại đông đúc.