Vô Tiên

Chương 47: Hồi hộp lo lắng khi gần về tới quê nhà

Chương Trước Chương Tiếp

Trên mặt đất, đống lửa đang sáng tối không ngừng, bóng ngựa lay động, bóng người giống như yêu ma.

Có tiếng ngựa hí vang lên, mười mấy con ngựa lần lượt hiện lên.

Bọn họ đều lộ vẻ uy thế lẫm liệt, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Ánh mắt mỗi người đều sắc như dao vậy, xem kỹ mấy người đang hoang mang trên mặt đất.

Đám người Tiếu chưởng quỹ không hiểu nguyên nhân, lo sợ bất an.

Người trên ngựa nói nhỏ một lát, lập tức có người phân phó một tiếng, mọi người xuống ngựa. Từng người thu thập ngựa qua một bên chăm sóc, có người tay cầm binh khí lục soát khắp nơi, còn có mấy người đi về phía đống lửa.

Tiếu chưởng quỹ vội vàng đứng dậy, chân tay có chút luống cuống. Mã Hổ cùng Vương Nhị đều nhìn nhau.

Trong số người tới, một lão già mặc áo bào đỏ râu dài bước tới chắp tay nói với mấy người Tiếu chưởng quỹ:

- Trời đã tối, đi đường không tiện! Chúng ta mượn chỗ này nghỉ tạm, quấy rầy rồi!

Giọng nói của lão già này trầm thấp, già nua, lại rất vang dội.

Vẻ mặt Tiếu chưởng quỹ dịu xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm và vội vàng chắp tay đáp lễ:

- Đều là người ra ngoài, gặp gỡ chính là có duyên! Mời lão tiên sinh tự tiện!

Lão già gật đầu, dẫn theo mấy người ngồi xuống quanh đống lửa, mí mắt khẽ nâng lên, trong mắt lóe lên tinh quang đảo qua đám người Tiếu chưởng quỹ. Lão ta thấy trong tay Mã Hổ và Vương Nhị cầm binh khí nhưng không để ý lắm.

- Lão tiên sinh! Ở đây tại hạ có nước uống và lương khô, không biết... ?

Tiếu chưởng quỹ tươi cười, lấy lòng nói.

Lão già cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, người đi theo bên cạnh đã đưa lên túi nước và lương khô.

- Ha ha! Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Tiếu chưởng quỹ cười gượng vài tiếng, cảm giác mất mặt nên lui về phía sau vài bước, cách xa đống lửa mới ngượng ngùng ngồi xuống. Mã Hổ cùng Vương Nhị cũng lặng lẽ dịch lại phía sau. Lão già đánh xe tất nhiên là canh gác xe ngựa của mình, không dám lên tiếng.

- Mã lão! Tất cả đều thu xếp ổn thỏa rồi!

Một giọng nói vang dội truyền đến, một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi dẫn theo mấy người đi tới. Có hai người theo hắn đi tới đống lửa, còn có hai người tự tìm chỗ ngồi xuống.

Trên mặt người trẻ tuổi hiện lên màu đồng, mũi thẳng, mắt báo lấp lánh có thần, tướng mạo uy phong. Hắn tùy tiện nói xong liền ngồi xuống bên cạnh lão già, thò tay kéo áo phanh ngực, xắn tay áo lên, nhận lấy túi nước do bạn đồng hành đưa tới liền ngửa cổ uống, nước văng ra khắp nơi. Uống xong nước, hắn lại giơ tay ra lau miệng, kêu rất vui vẻ.

- Nhị sư huynh! Nếm thử cái này, thịt khô này được lửa nướng qua càng thơm, giòn hơn!

Bên cạnh có một nam tử trắng nõn đưa qua một xâu thịt khô.

Vị nhị sư huynh này không khách sáo, nhận lấy cắn một miếng lớn, gật đầu nói:

- Không tệ! Ăn rất ngon, có rượu lại càng tuyệt hơn!

- Hì hì! Nhị sư huynh! Sau khi trở về uống cũng không muộn.

Nam tử trắng trẻo khoảng mười mấy tuổi, dáng vẻ rất khôn khéo. Hắn lén nhìn trộm về phía lão già áo bào đỏ, rồi cười nói với nhị sư huynh.

Nhị sư huynh cười ha ha, vừa muốn nói chuyện, phía sau truyền đến một tiếng quát mắng.

- Tiểu tử nhà quê! Cút sang một bên!

Mọi người không khỏi theo tiếng kêu nhìn lại. Chỉ thấy hai nam tử dáng người vạm vỡ, đứng trước tảng đá lớn cách xa đống lửa, vung tay múa chân với một thiếu niên nông thôn đang ngồi trên mặt đất. Thiếu niên kia quần áo cũ nát, không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ thấy hắn lặng lẽ đứng lên, cũng không nói gì, chậm rãi đi về phía một chỗ không người khác và ngồi xuống.

Mấy người nhị sư huynh thấy vậy lại lắc đầu mỉm cười không để ý, xoay người tiếp tục ăn uống không ngừng.

Lâm Nhất tìm một chỗ cách xa khoảng đất trống chỗ mọi người ngồi, vẻ mặt không thay đổi ngồi xếp bằng xuống. Thiếu niên nông thôn mới vừa bị đánh đuổi dĩ nhiên chính là hắn.

Khi đám người này ở cách tám mươi trượng đã bị Lâm Nhất phát hiện ra. Mãi cho đến khi đám người này tới gần, kể cả mấy người Tiếu chưởng quỹ hoảng hốt lo sợ, hắn đều nhìn thấy nhưng giả vờ không biết.

Tổng cộng mười bảy con ngựa, mười bảy người đều có võ công, bên trong chỉ có một người hắn quen mặt. Chính là lão già áo bào đỏ ở trấn Thái Bình đã được Tần Bộ Du gọi là Mã lão. Mấy người bảo vệ xung quanh đều là nam tử cường tráng hơn hai mươi tuổi, bước chân nhẹ nhàng, tay chân lưu loát, dáng vẻ đã quen việc, ẩn ở trong bóng đêm không lên tiếng. Còn lại đều là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, ba tới năm người nhóm ngồi vây quanh mảnh đất trống, từng người đều nước uống gặm lương khô. Ngoại trừ lão già áo bào đỏ đi tay không, trên thân những người này đều có giắt theo binh khí. Cũng chỉ có lão già kia là hơi thở dài có lực, thần tinh nội liễm, nội công không tầm thường, có võ công cao nhất trong những người này.

Lâm Nhất vốn có ngồi ở dưới tảng đá lớn, trong bóng tối. Mọi người vừa đến, không ai để ý tới hắn. Bây giờ hắn tự thành trời đất, ngồi ở chỗ đó giống như tảng đá, ngay cả lão già kia cũng không phát hiện ra sự khác thường của thiếu niên nông thôn này.

Nhưng những người này trái lại đã làm cho Lâm Nhất chú ý. Trong số những con ngựa đám người này cưỡi có mười con ngựa sau yên đeo rương gỗ nhỏ bằng gỗ đàn hương, đặc biệt tinh xảo. Sau khi Lâm Nhất dùng thần thức kiểm tra một lúc thấy trong rương gỗ đều chứa một khối ngọc được cắt mào tốt, nhưng điều khiến hắn thấy ngạc nhiên là ngọc trong một rương gỗ tự nhiên có sóng linh khí dao động.

Lâm Nhất vội vàng dùng thần thức xuyên qua rương gỗ, cẩn thận điều tra. Ngọc bị thần thức dễ dàng xuyên qua. Trong khối ngọc dài một thước, lớn bằng bàn tay không ngờ có một miếng thạch tâm nhỏ ẩn chứa linh khí. Thạch tâm này trong suốt, linh khí dồi dào, không ngờ giống hệt với lịch thạch trong túi Càn Khôn của mình.

Điều này làm cho hắn hết sức kinh ngạc!

Những người này làm sao có thể mang theo linh thạch bên người được? Vì sao linh thạch này khác với trên người mình, lại bị ngọc bao quanh? Trong rương gỗ do mười con ngựa mang theo tự nhiên chỉ có khối ngọc này có linh thạch.

Lâm Nhất có hơi bất an giống như nhìn trộm người khác thay đồ. Lúc hắn đang cân nhắc lai lịch của những người này thì có người đến đây xua đuổi.

Người này tìm kiếm một chỗ bằng phẳng khô ráo để nghỉ tạm. Lâm Nhất cũng không quá để ý tới điều này. Khi có hai người tới gần mình, hắn còn không hiểu ý định của đối phương.

Người nói là một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, sắc mặt ngăm đen, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu lại lộ ra vẻ khôn khéo và ngang ngược. Tay hắn ta ấn lên chuôi kiếm dưới thắt lưng, cười lạnh lộ vẻ mỉa mai, quát đuổi tên tiểu tử nhà quê chiếm chỗ trước mắt cút ngay.

Trong lòng Lâm Nhất tức giận nhưng cũng xem thường chuyện tranh chấp. Hắn cúi đầu tránh chỗ cho xong việc.

Phía sau phát ra tiếng cười nhạo nhưng hắn dường như hoàn toàn không nghe thấy. Chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ muốn linh thạch làm gì? Lâm Nhất lại chìm vào suy nghĩ trong, nhớ tới những chuyện trước đây đã gặp phải.

Ngày hôm sau, đám người cưỡi ngựa kia đã rời đi khi trời còn chưa sáng. Lâm Nhất và Tiếu chưởng quỹ đi cùng một đường, cũng lập tức lên đường. Buổi trưa, mấy người dừng lại nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục chạy. Mãi qua giờ Mùi, Tiếu chưởng quỹ mới vui mừng, giọng điệu có phần vui sướng nói:

- Còn có lộ trình hơn mười dặm nữa là có thể đến trấn Thiên Bình. Chuyến này bình an quay về, các vị đều có cực khổ, sau này sẽ có tiền lì xì gửi tặng, ha ha!

- Vậy cảm ơn Tiếu chưởng quỹ!

Lão già đánh xe cùng hai người Mã Hổ cũng rất hưng phấn.

- Lâm huynh đệ, phía trước có một lối rẽ chính là đường đi tới thung lũng Tiểu Thiên.

Tiếu chưởng quỹ xoay người, tinh thần cao nói.

- Chưởng quỹ nói không sai, đi về phía tây hơn mười dặm có một sơn thôn.

Lão già đánh xe cũng phụ hoạ.

Lâm Nhất mỉm cười gật đầu nói lời cảm ơn. Chẳng biết tại sao, khi tới cách lối rẽ vào thung lũng Tiểu Thiên không xa, trái tim hắn dường như bị thứ gì đó thít lại.

Sau khi chia tay cùng mấy người, nhìn con đường nhỏ nghĩ tới đồi núi phía trước, dưới chân của Lâm Nhất lại như muốn nhũn ra.

Sau khi hít một thơi thật sâu, sắc mặt hắn càng nghiêm trọng hơn, chậm rãi bước về phía trước.

Hơn mười dặm đường rất gần, chẳng qua cũng chỉ là tốn thời gian uống chén trà nhỏ đã có thể từ đầu này đi tới đầu kia.

Hơn mười dặm đường cũng rất dài, mười sáu năm qua còn chưa nhìn thấy cuối đường là thế nào...

Thung lũng Tiểu Thiên là nơi hắn vẫn không muốn suy nghĩ tới, còn có cha mẹ chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng...

Hai bên đường là đồi núi, là cây cối, còn là dòng suối nhỏ... Lâm Nhất không biết, cũng không nhìn thấy được.

Chỉ có con đường nhỏ dưới chân trải dài, dẫn dắt hắn, hắn giống như người mất hồn, cứ từng bước một đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, có thể một bước lại đến điểm cuối.

Lâm Nhất dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước.

Xung quanh đều là núi xanh lại có khói bếp lượn lờ, vài tiếng chó sủa vang lên.

Một sơn thôn nhỏ hiện ra trong tầm mắt...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)