Vô Tiên

Chương 39: Tu hú chiếm tổ chim khách

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn trong tay trống rỗng, Lâm Nhất ngồi ngơ ngẩn, trong vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Thức hải trước kia giống như đậu, theo tu vi của bản thân mình tăng đến Luyện Khí tầng năm, quầng sáng ở Bách Hội sau ấn đường đã biến thành kích thước như trứng chim, đây hẳn là hình dạng thức hải của mình lớn lên. Bây giờ, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối là Kim Long kiếm này đang lẳng lặng lơ lửng ở trong thức hải, nhỏ như con muỗi, bên ngoài có một tầng ánh sáng màu vàng quấn quanh.

Điều này đúng là không tưởng tượng được, làm cho Lâm Nhất nghĩ mãi vẫn không hiểu. Không nghĩ ra cũng không có người chỉ giáo, trong lòng hắn rất đau khổ. Thanh kiếm ở trong đầu tính là chuyện gì vậy? Hắn dùng thần thức thử khởi động Kim Long kiếm, lại không có chút động tĩnh gì.

Ôi!

Vẻ mặt đau khổ, Lâm Nhất không yên lòng vỗ nhẹ vào đầu, ngoại trừ Kim Long kiếm bay vào thức hải mang đến đau đớn ra thì không có cảm giác không thoải mái nào khác, điều này làm cho trong lòng hắn an tâm hơn!

Phi kiếm này là tạm thời không luyện được, không khỏi khiến người ta cảm thấy không cam lòng. Lâm Nhất thản nhiên đi ra khỏi nhà lá, lấy ra Thanh Vân kiếm và múa Huyền Nguyên Kiếm Pháp. Năm thức sau của Huyền Nguyên Kiếm Pháp không cần cũng được, nhưng hắn vẫn phải luyện tập tám thức trước thành thạo.

Lâm Nhất rót linh lực vào thân kiếm, thân kiếm lại không có kiếm quang bắn ra, chỉ là trên thân kiếm mơ hồ một tầng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển khiến người ta không dễ phát giác. Hắn sử dụng ra Huyền Nguyên Kiếm Pháp giống như nước chảy mây trôi, đảo mắt đã tới một chiêu "Ngân Hà Đảo Quải", thân kiếm có ánh sáng màu bạc lưu chuyển. Trong sơn cốc vang lên từng tiếng vù vù, từng tầng kiếm khí cắn khoảng không lao đi...

Sau khi thu kiếm, Lâm Nhất lộ ra vẻ tươi cười, lo lắng do Kim Long kiếm mang đến cũng dần biến mất. Bây giờ hắn thi triển ra Huyền Nguyên Kiếm Pháp đã ít khí thế chói mắt hơn trước kia, lại có thêm sát ý vô tận, uy lực càng lớn hơn!

...

Ở vách núi sau đỉnh Tiên Nhân, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn chăm chú rất lâu, chỉ thấy lá xanh của cây Tử Tinh Quả đã rụng hết, chỉ còn lại có thân cây biến thành màu đen như sắt vậy, chiếm giữ ở cửa động.

Mạng sống nghìn năm gộp lại, chỉ để cho ra bảy Tử Tinh Quả, lại tạo cho một Lâm Nhất khác hẳn với ngày xưa! Nếu như Huyền Nguyên tổ sư có ở trên trời linh biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì!

...

Lâm Nhất đi tới trước căn nhà gỗ nhỏ của lão Lô.

Mấy tháng không tới, nhà gỗ nhỏ vẫn hoàn hảo. Năm ngoái Lão Lư đã đi, con của ông đã cho ông một thằng cháu đích tôn béo mập. Mặc dù không biết sau này lão Lư còn tới nữa hay không, nếu mình còn ở trong sơn cốc này thì cũng nên thuận tiện chú ý một chút.

Lâm Nhất trước sau tra xét một vòng, cũng thấy có chỗ nào bị thú hoang phá hỏng.

Trong lòng hắn lại nhớ tới Huyền Nguyên Quan, nghĩ mình cũng có thể đi xem thử. Dù sao mình còn là quan chủ! Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhất lại cảm thấy hơi cay đắng.

Hắn lắc đầu, cố xua đi xúc động trong lòng và đi về phía Huyền Nguyên Quan.

...

Cảnh xuân tươi đẹp, không khí trong núi hoang trong lành, Lâm Nhất chậm rãi bước lên cầu tháng đá, xem cảnh tượng tươi tốt ở hai bên.

Thang đá này không dài, cũng không ngắn, mình lên xuống đã mấy chục năm. Những mọi thứ trước mắt vẫn như trước, chỉ là bây giờ còn lại một thân một mình đi trên bậc thang đá này khiến đỉnh Tiên Nhân hôm nay càng thêm trống trải.

Huyền Nguyên Quan đã dần hiện ra, trong sân vẫn còn cảnh xuân, vẫn tĩnh lặng, lụi bại.

Trong hoảng hốt, hắn dường như cảm giác sư phụ vẫn đang ở trong quan chờ đợi mình...

- Két!

Một tiếng, cửa quan mở ra. Trong mắt của Lâm Nhất thoáng hiện vẻ vui mừng nhưng đã lập tức bị một sự đau đớn nhấn chìm. Hắn dừng bước, ngạc nhiên nhìn một cái đầu nhỏ từ bên trong thò ra. Đây là một tiểu hài tử khoảng mười tuổi đang dùng đôi mắt to, sáng ngời nhìn mình chằm chằm.

Còn chưa chờ Lâm Nhất lấy lại tinh thần, đứa bé kia đã chui ra khỏi cửa quan, giọng nói thoải mái vẫn có phần trẻ con, chắp tay nói với hắn:

- Không biết vị nhân huynh này tới Huyền Nguyên Quan ta có chuyện gì?

Lâm Nhất há hốc mồm sửng sốt, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của tiểu hài này giống như mình mấy năm trước, hắn như mất hồn lắc đầu.

Trên người đứa trẻ còn mặc một bộ áo đạo sĩ, không đúng à! Hài tử này không phải là mình, đây không phải là trong mơ.

- Khụ khụ...

Có tiếng ho khan từ trong viện truyền đến, cánh cửa còn lại trong quan két một tiếng lại mở ra, một người trung niên mặc áo đạo sĩ, sắc mặt vàng vọt đi ra. Thấy trước cửa có một thiếu niên quần áo cũ nát lại có khí vũ bất phàm đang đứng, đôi mắt chuột của ông ta đảo qua trên người đối phương qua vài lần, không nhanh không chậm chắp tay nói:

- Không biết vị tiểu huynh đệ này tới đây có chuyện gì vậy?

Đây không phải là mộng! Giữa ban ngày, đây cũng không có ảo giác, mà là tận mắt nhìn thấy đến hai đạo sĩ. Tuy là một già một trẻ nhưng tuyệt đối không phải là sư phụ cùng mình lúc nhỏ tuổi.

Trong sân Huyền Nguyên Quan vẫn như trước, trên tường viện vẫn có vết kiếm do mình để lại lúc đó!

Khóe miệng của Lâm Nhất nhếch lên, hiện ra nụ cười nghiền ngẫm, hắn cũng chắp tay nhìn chăm chú vào đối phương hỏi:

- Không biết vị đạo trưởng này...

Đạo sĩ trung niên tay vuốt râu chuột, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng nói:

- Bần đạo là quan chủ của Huyền Nguyên Quan, ngươi gọi Ngô Đạo Tử cũng được!

Ông ta lại chỉ vào tiểu hài tử bên cạnh nói:

- Đây là tiểu đồ Thiên Phúc!

- Không đúng! Hóa ra đây không phải là đạo trường của Thanh Vân đạo trưởng sao? Tại hạ lại ở dưới núi cách đây không xa.

Lâm Nhất gãi đầu làm ra vẻ không rõ.

- Hừ! Thanh Vân đạo trưởng về cõi tiên từ lâu! Huyền Nguyên Quan là nơi thanh tu, nếu như tiểu huynh đệ không có chuyện gì thì vẫn mong tự tiện!

Đạo sĩ trung niên căng mặt định xoay người vào trong. Ông ta cho rằng đối phương chẳng qua là sơn dân gần đây nên lười xã giao với người ta!

- Khoan đã!

Lâm Nhất gọi người trung niên này lại. Một Ngô Đạo Tử từ đâu xông ra đây?

- Còn có chuyện gì nữa? Bần đạo cũng không có thời gian huyên náo với ngươi!

Ngô Đạo Tử dừng bước lại, không nhịn được mắng. Tiểu hài tử bên cạnh cũng gật đầu phụ họa!

Nhìn dáng vẻ tinh quái của một già một trẻ này, Lâm Nhất âm thầm líu lưỡi, chuyện tu hú chiếm tổ chim khách này cũng có thể làm vô cùng khí thế như vậy, khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Cho dù không nói rõ, cũng không thể xoay người rời đi được! Đây chính là nhà mình từ nhỏ đến lớn đấy!

Vì vậy, Lâm Nhất vừa cười vừa nói:

- Ha ha! Xin cho tại hạ nói vài câu xong đạo trưởng đuổi người cũng không muộn!

- Kỳ lạ!

Đạo sĩ trung niên nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, vẻ mặt ông ta nghi ngờ nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Tại hạ Lâm Nhất, ở Huyền Nguyên Quan đã mấy chục năm, canh giữ bên phần mộ của sư phụ ở dưới chân núi. vì vậy bình thường rất ít lên núi. Không biết Huyền Nguyên Quan ta có quan chủ mới từ khi nào?

Lâm Nhất cười nhạt hỏi.

Ngô Đạo Tử nghe vậy thì thoáng ngẩn người ra, mắt chuột đảo vài vòng, lại nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên rồi cười lạnh một tiếng:

- Ngươi nói ngươi là môn nhân của Huyền Nguyên Quan, có ai tin tưởng? Thấy tướng mạo của ngươi không tệ nhưng áo rách quần nát, chẳng lẽ muốn lẩn vào Huyền Nguyên Quan ta muốn mưu đồ bất chính?

Áo đạo sĩ của Lâm Nhất ban đầu đã rách từ lâu, áo mặc trên người vẫn là người ta tặng, bốn mùa nóng lạnh chẳng phân biệt được nên từ lâu đã cũ nát, mười phần dáng vẻ của một thiếu niên nông thôn nghèo khói.

Thấy đối phương dường như không có lời nào chống đỡ, tay Ngô Đạo Tử vuốt râu chuột, bực bội nói với vẻ xem thường:

- Nếu không phải là tiểu tử nghèo ngu dốt muốn tới xin cơm?

Vốn tưởng rằng Huyền Nguyên Quan xuất hiện thêm hai đạo sĩ thì nhất định phải có nguyên nhân, đối phương cũng sẽ cho mình một lí do thoái thác. Nào ngờ đối phương không đề cập tới, còn nghĩ mình là người có ý định gây rối. Điều này hiển nhiên là vừa ăn cướp vừa la làng, khiến người ta chán nản. Lâm Nhất bắt đầu nổi giận, hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi lại từ đâu xuất hiện? Ai có thể làm chứng cho ngươi?

Ngô Đạo Tử nghe vậy thì tự đắc cười khan hai tiếng, ánh mắt hắn liếc nhìn Tiểu Nhất giống như thấy đối phương nực cười vậy, chậm rãi rút một vật từ trong người ra, kéo dài giọng nói:

- Ta có độ điệp của quan phủ, còn có thể giả vờ được sao?

Nói xong, ông ta giơ cao thứ trong tay lên.

Liếc mắt nhìn thứ trong tay đối phương, Lâm Nhất nhíu mày.

Thấy Ngô Đạo Tử này nói với điệu bộ chắc chắn, thật giống như mình đi nhầm chỗ vậy, hắn có chút tức giận mắng nói:

- Ta mới là môn nhân của Huyền Nguyên Quan. Thật chính là thật, ngươi không cần ngụy biện!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)