Một bóng người đi qua bóng tối, vội vàng rơi vào một tinh thạch lơ lửng giữa không trung.
Hắn mặc áo xám áo đạo sĩ dáng vẻ vẫn hào hiệp như trước, dưới lông mày rậm là hai mắt sáng có thần. Chỉ là sắc mặt của hắn có chút bất đắc dĩ, nhịn không được quay đầu nhìn lại, khóe miệng cong lên.
Từ lúc lên đường cho tới nay đã qua khoảng năm, sáu tháng, trước sau đi nhanh không ngừng nghỉ, cũng trước sau xuyên qua các loại huyễn cảnh Linh Động Tinh Vực, cùng với kết giới hỗn độn kỳ lạ khó lường. Những gì gặp được trong đó khiến người ta xúc động, nhưng cũng thu hoạch nhiều hơn. Cho đến lúc này, vẫn không thể xuyên qua Hỗn Độn Tinh Vực. Đám người Thiên Ninh, Thiên Khí còn chưa rõ ở đâu.
Tuy nhiên, Lâm mỗ chỉ một thân một mình lại không hề ràng buộc. Thiên Ninh, Thiên Khí cùng đám người Lăng Đạo, Thanh Diệp lại phải dây dưa với nhau, trên đường chắc chắn nhiều lần dừng lại. Nghĩ như thế, đi qua Hỗn Độn Tinh Vực cuối cùng cũng sẽ tìm được đám ma tu kia thôi, chắc hẳn sẽ không lâu nữa, không ngại nghỉ tạm, cũng xem như là nghỉ ngơi dưỡng sức...
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn tinh thạch dưới chân rồi lập tức ngồi xếp bằng, cũng giơ tay lên lấy ra hồ lô Tử Kim uống một hớp rượu. Trong chốc lát, hắn chậm rãi phun ra hơi rượu, ngắm nhìn cái hồ lô nhỏ mà không nhịn được thoáng mỉm cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây