Hỗn độn vô biên tối tăm giống như bóng đêm vinh viễn không tỉnh lại.
Trong đó có một ánh sáng trăm trượng đang chớp hiện, từ phía xa nhìn lại giống như ngọn đèn dầu bóng đêm. Nó thiêu đốt không phải là ánh sáng, ngược lại đang nổi lên một trận sát cơ. Huyền Tiêu lại giống như một con quái thú đói quá khó nhịn, khổ sở chờ đã lâu, chờ mong lâu, cuối cùng sau mấy vạn năm sau mới nhận được báo đáp. Lâm Nhất tự chui đầu vào lưới lại thành con mồi duy nhất của lão!
Bóng dáng Huyền Tiêu lắc lư, vẻ mặt dữ tợn giống như xé đi tất cả ngụy trang, cuối cùng lộ ra gương mặt hung ác.
Lâm Nhất lại ngồi ngay ngắn như trước, không nhúc nhích, hoàn toàn giống một người đáng thương mất đi giãy giụa ta cần ta cứ lấy. Chỉ là khóe miệng hắn hơi vểnh lên, đôi mắt như ánh sao chớp động cùng với thần sắc cười mà như không cười, vẫn ung dung như trăm ngàn năm qua. Hoặc nói càng là lúc đối mặt với nguy hiểm đáng sợ, hắn càng ung dung tự nhiên!
Tuy nhiên, hắn vẫn mang theo giọng điệu có vài phần bất đắc dĩ khuyên:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây