....
Sơn cốc dưới ánh nắng chiều, cảnh sắc như mới. Mà thôn nhỏ bên khe núi yên tĩnh kia, cùng mùi rượu thơm ngát tràn ngập trong gió vẫn lờ mờ như trước.
Tiểu viện bên đường, mở rộng cửa vào. Bên trong đình viện đặt đầy ngũ cốc, hèm rượu, cùng với những vật dụng như xoong chảo chum vại... Ba gian phòng đá vẫn không có gì thay đổi. Chỉ có vị lão giả cất rượu kia là không còn quần vải, khom lưng bận rộn tất bật nữa, mà là ngồi một mình ngủ gà ngủ gật trước cửa ra vào. Trừ ông ấy ra, thì không còn người nào khác, toàn bộ tửu phường đều được ánh hoàng hôn êm ả bao bọc.
Lúc này, chợt có bốn bóng người bước qua cổng, tiến vào trong nội viện. Đi sau là hai người, một nam một nữ, còn rất trẻ tuổi. Một người khoác áo bào xám, khí độ thoát trần, một người mang áo trắng, ôn nhu kinh người. Mà khác với dáng đi thong thả, như thể dạo chơi của hai người bọn hắn, hai vị tráng hán đi trước rất là nóng vội, chui tọt đến thẳng gian nhà sau.
Vị lão giả đang ngủ gà ngủ gật kia có chút giật mình. Sau khi thoát khỏi mộng xuân đẹp đẽ, thì chậm rãi ngẩng đôi mắt đục ngầu lên, hỏi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây