Huyền Ngọc Tử một mình đứng tựa vách núi, trong thần sắc chờ mong hơi có phần buồn bã. Trên ngọn núi phía sau hắn, hơn hai mươi vị tu sĩ Phạm Thiên đang đứng, túm năm tụm ba chiếm một khoảng rộng, tư thế nước giếng không phạm nước sông, ai nấy bộ dạng bí hiểm.
Một số hạng người dơ bẩn xấu xa, căn bản không đáng một nụ cười. Nếu để các ngươi biết chỗ dựa sau lưng ta, không hù chết các ngươi mới là lạ, hừ!
Chỉ có điều, một lá xanh xanh đó khi nào mới có thể từ trên trời hạ xuống? Nếu hắn nhìn thấy Huyền Ngọc Tử ta lập hạ công lớn như vậy, sẽ ca ngợi như thế nào? Mà bất kể là như thế nào, cũng còn tốt hơn sự vô tình vô nghĩa của người nào đó.
Huyền Ngọc Tử vừa khát khao vừa oán hận người gặp phải trước kia. Nhớ ngày đó, sau khi Lâm Nhất rời khỏi Lạc Hoa châu, mình đắn đo mãi, vẫn dứt khoát phát ra ngọc giản truyền tin, kết quả không đợi được tin tức từ Vạn sơn Thiên Đô Phong, lại thấy hai vị cao nhân lợi hại hơn đến. Mình lúc ấy đã bị phong thái của một vị trong đó thuyết phục, lập tức quỳ gối, cũng khẩn cầu thu lưu, chỉ mong được bầu bạn sinh tử!
Con người chính là không giống nhau! Đổi lại là một tên gia hỏa không hiểu phong tình nào đó, chỉ sợ đã nhấc chân đá tới. Mà cao nhân kia lại như gió xuân mỉm cười cho phép, cũng bảo hai vị tiền bối Động Thiên hậu kỳ cùng mình tới Vạn sơn. Chỉ đợi ngày đại công cáo thành sẽ có ban thưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây