Thiên Đế từ nhỏ đã hai mắt tàn tật, thiên địa đối với hắn mà nói thì có thêm mấy phần bất đồng. Hắn đối thoại với gió, tâm sự với mưa lạnh, lắng nghe trời đêm, mặc sức tưởng tượng cảnh trong mơ. Mỗi khi tâm niệm trong suốt, hắn liền thấy mình liền một thể với vạn vật!
Ánh sáng không bởi vì sự tàn khuyết mà biến mất. Ánh sáng là có mặt khắp nơi!
Kết quả là, Thiên Đế liền lập chí trở thành một pháp sư được người người kính trọng. Hắn muốn chia xẻ cảm nhận của mình cho mỗi một tộc nhân. Muốn các tộc nhân hiểu được sự sung sướng của được sống, buông bỏ ân oán giết chóc, biết quý trọng tất cả những gì có được.
Có điều, không phải ai cũng chấp nhận để một người mù trở thành tôn giả của tộc quần. Pháp sư cao cao tại thượng lại càng không dễ dàng nhận môn đồ, cho dù là Thiên Đế ở trong gió tuyết quỳ bảy ngày bảy đêm.
Thiên Đế giống như điên cuồng một mình lưu lạc trong núi rừng. Khi hắn cuối cùng cũng minh bạch mình là một dị loại khác với người thường, dần dần tuyệt vọng và chán nản, chỉ muốn tự sinh tự diệt, cứ nhiều vậy lưu lạc trong trong gió, cuối cùng trở thành một chiếc lá thối nát thành bùn. Mà lão phụ thân của hắn một đường vất vả tìm đến lại kiệt lực mà chết, cũng để lại một câu nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây