Lại ngoài nghìn trượng, đỉnh núi gãy vắt ngang. Bên trên hoả quang ngút trời, liệt diễm hừng hực. Mà khối đá lớn ở giữa thì giống như cột trụ, chặn đường đi lui tới, cũng chắn đi mấy phần sóng lửa uy thế bức người!
Lâm Nhất nhìn xung quanh, không đi tới, ngược lại tùy ý đi mấy bước, đi sang trái hơn mười trượng. Đứng cạnh vách núi. Phía trước sương đỏ cuồn cuộn, mây lửa lượn lờ. Bên trong hư vô mờ mịt, từng trận sóng lửa ập tới. Trong nhất thời, manh mối khó lường.
Vốn muốn đi tiếp, vì sao lại ngắm phong cảnh? Nguyên Tín Tử quan sát bóng lưng của Lâm Nhất, không nhịn được thầm buồn bực. Hắn nhìn một đám tu sĩ ngoài mấy chục trượng rồi hừ một tiếng, sau đó đi tới, cẩn thận nói:
- Lâm tôn! Việc này không nên chậm trễ.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, lập tức nhìn xuống vách núi dưới chân. Nếu Hỏa Tiêu Thiên Giai đó chính là thông đạo lui tới, mà vách núi này thì là kết giới hồng câu? Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi xoay người lại, ứng tiếng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây