Tiểu Nhất thấy vậy cảm thấy thật kỳ diệu:
Đối với cậu, tạp ký Đông Du không thể nghi ngờ đã mở ra một cánh cửa kỳ diệu huyền ảo, cho thấy một thế giới tu tiên thần kỳ.
Từ trong tạp ký Đông Du, Tiểu Nhất biết cái túi gấm nhỏ kia chính là “Túi Càn Khôn được tu sĩ sử dụng, nguyên liệu chế tạo khan hiếm nên bên trong do trận pháp giới tử tạo ra càn khôn. Tu sĩ dụng thần thức có thể dễ dàng điều khiển, nhỏ đến một hạt gạo, lớn như đá lớn đều có thể chứa vào bên trong.
Có cảm giác huyền diệu này là vì tu sĩ có thần thức. Quầng sáng giống như hạt đậu sau ấn đường là thức hải. Người có tu vi cao thâm, ý nghĩ thoáng động thì thần thức có thể đạt tới trăm dặm.
Cố kìm nén sự chấn động trong lòng, cậu cầm lấy một cái ngọc giản khác. Đây là quyển Bách Thảo Hối Soạn được phân ra hai quyển thượng và hạ. Trong quyển thượng thứ ghi lại không nhiều, Tiểu Nhất rất quen thuộc với những điều này. Bên trong ghi lại các loại đơn thuốc, cách điều chế và công dụng của các loại thảo dược trong thế tục.
Những gì trong quyển hạ kể thì cậu chưa từng thấy qua, bên trong nói tới một ít thiên tài địa bảo, cũng có vẽ các dược thảo còn phân ra số năm khác nhau thì hình dáng vẻ dược tính cũng khác nhau. Trong Bách Thảo Hối Soạn cuối cùng còn có phụ lục kể kỹ càng tỉ mỉ về mấy phương pháp luyện đan và thủ quyết chế luyện. Những điều này hẳn là do Huyền Nguyên chân nhân thu thập và tổng hợp thành.
Một thiên địa đã mở một cánh cửa về phía cậu. Mặc dù còn chưa thật sự bước vào, nhưng thiên địa phía ngoài cánh cửa kia quá thần diệu, đã làm Tiểu Nhất chấn động và bị thu hút.
Tiểu Nhất thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy miếng ngọc giản thứ ba.
-... Trời đất hỗn độn, người có âm dương nhị khí, gọi là một âm một dương. Thiên phú lại chia ra làm tiên thiên và hậu thiên. Người tiên thiên cũng là thuần dương; người hậu thiên là thuần âm. Trên dưới biểu hiện làm người sống giàu nghèo đều có số. Tổ khí tiên thiên, trong đó có vật mà không phải là vật, trong đó có tinh mà không phải là tinh...
... Ta khổ luyện hai trăm tuổi mới vừa nhập môn Trúc Cơ, lại dừng ở đây. Thiên đạo khó khăn không qua được... Thọ nguyên hết nên bị thiên đạo vứt bỏ...
Trời đất có linh vật, thế gian không có tiên thật sự...
Tiểu Nhất giật mình, chậm rãi để ngọc giản trong tay xuống.
Nguyên nhân thật sự khiến Huyền Nguyên Quan hưng thịnh cùng xuống dốc là câu đố về chuyện Huyền Nguyên chân nhân phi thăng. Tất cả sương mù dày đặc che phủ những điều này đã dần dần biến mất.
Huyền Nguyên chân nhân không rõ lai lịch. Lúc ông du lịch ở Đông Hải, may mắn gặp được cơ duyên, trải qua vô số khó khăn mới gia nhập trong tiên môn của Đại Hạ Quốc, trong lúc vô ý đã thu được truyền thừa tu luyện trong một động phủ.
Huyền Nguyên Quan tổ sư một mình khổ luyện hơn hai trăm năm, cuối cùng đột phá đến kỳ Trúc Cơ, tu hành gian khổ thế nào khó có thể nói nên lời.
Thọ nguyên có thời hạn mà đại đạo rất hiếm có!
Không biết sao Huyền Nguyên chân nhân rời khỏi Đại Hạ vân du đến lúc này, cũng ở sau vách núi đỉnh Tiên Nhân của Thái Bình sơn, trồng cây Tử Tinh Quả.
Tử Tinh Quả còn được gọi là tiên đan. Có người nói cây Tử Tinh Quả này chỉ mọc ra bảy quả. Theo lời đồn đại, tu sĩ ăn vào có thể tăng thêm tu vi, có khả năng đạp đất thành tiên. Người phàm ăn có thể có hiệu quả phạt lông tẩy tủy, thay da đổi thịt. Người tập võ ăn vào có thể củng cố, bồi dưỡng bản nguyên, tăng thêm công lực một giáp. Nếu như Tử Tinh Quả kết hợp với linh dược khác có thể luyện thành đan dược, là linh đan diệu dược để người tu tiên dưới kỳ Trúc Cơ đột phá tu vi.
Có lẽ là vì bảo vệ cây Tử Tinh Quả thụ này, có lẽ vì muốn truyền đạo cho dân chúng, mang tới ơn huệ cho quê hương, từ đó về sau Huyền Nguyên chân nhân lại mở môn nhận đồ đệ ở đỉnh Tiên Nhân, xây Huyền Nguyên Quan ở đây.
Nói vậy Huyền Nguyên chân nhân cho rằng có Tử Tinh Quả có thể nâng cao tu vi, chỉ là không chờ được đến ngày cây kết quả thì thọ nguyên tiêu hao hết, dẫn theo vô cùng tiếc nuối, tọa hóa ở đây. Ông không ngờ được cây Tử Tinh Quả thụ này từ nở hoa đến kết quả và chín thì phải trải qua hơn nghìn năm.
Đọc đến chỗ này, Tiểu Nhất thổn thức không ngừng. Cậu đã hiểu được biến hóa kỳ dị của thân thể mình là do nuốt Tử Tinh Quả kia.
Tuổi cậu còn nhỏ, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi dường như đã trải qua trăm ngàn năm thử thách. Đối với con đường tu tiên gian nan, cậu mơ hồ không nhận thức rõ, trong tâm tư thiếu niên hiếu động đã có thêm một phần nặng nề.
Trời đất có linh vật, thế gian không có tiên thật sự... Vậy thần tiên là có, hay không có? Thọ nguyên hết sẽ bị thiên đạo vứt bỏ... Người sống hai trăm tuổi cũng chỉ là mượn tuổi thọ của trời, vậy nên giải thích thế nào về chuyện bị thiên đạo vứt bỏ?
...
Ở ngọc giản phía sau, Huyền Nguyên chân nhân đánh dấu vật phẩm còn lại của mình.
Bùa Huyền Nguyên là do Huyền Nguyên chân nhân thu thập được ở Đại Hạ Quốc soạn sửa thành quyển. Bên trong có thuật bùa chú nhằm cho người phàm sử dụng, phần nhiều chính là phương pháp luyện chế bùa chú do giới tu tiên sử dụng. Ở bên trong ngọc bội Huyền Nguyên còn có tâm pháp tu luyện của cá nhân ông, cùng đạo bùa Huyền Nguyên được xem là truyền thừa môn phái ở Huyền Nguyên Quan.
Thanh kiếm nhỏ cùng lá cờ nhỏ này là thứ Huyền Nguyên chân nhân thu được cùng công pháp truyền thừa ở trong động phủ kia, đã từng mấy lần cứu ông trong nguy hiểm.
Bố lá cờ nhỏ là một bộ cờ trận, Huyền Nguyên chân nhân nói nó có tác dụng lớn.
Phía sau ngọc giản sau còn kèm theo vài đạo pháp thuật nhỏ, chia ra ngự phong, ẩn thân, thuật trừ hỏa.
Huyền Nguyên chân nhân cuối cùng nhắn lại:
-... Luyện Khí và Trúc Cơ khó khăn như bắt đứa trẻ phải quay mặt vào tường, phải là người nhìn được thiên cơ, trong trăm triệu người chưa chắc đã có được một người. Tiên phàm giống như cách một lớp giấy mỏng lại chẳng khác nào xa vạn núi, nếu không phải là người có nghị lực lớn, gặp được cơ duyên lớn thì không đi được. Người nhận được ơn huệ từ di thể của ta cũng xem như có duyên, cũng xem như có số, theo đuổi độc lập, thận trọng, dũng cảm, dám tiến lên. Điều này đầy hứa hẹn, cũng là thuận lòng nghịch trời để giành lấy. Thận trọng nói lại vài lời cùng hậu nhân.
Tiểu Nhất để ngọc giản xuống. Hóa ra mấy hòn đá nhỏ trong túi gấm là linh thạch, vật ấy có thể giúp người tu tiên bổ sung linh lực và thay thế tiền để giao dịch, có tác dụng giống như ngân lượng trong thế tục vậy.
Cậu ngồi yên một lúc, nhìn tất cả những thứ do Huyền Nguyên chân nhân để lại trước mắt. Có lẽ bộ xương trong gian phòng đá chính là tổ sư Huyền Nguyên chân nhân. Không biết sư phụ biết những điều này sẽ nghĩ thế nào?
- Nguy rồi!
Tiểu Nhất nghĩ tới sư phụ thì không nhịn được có chút hoảng hốt. Không biết qua bao lâu rồi. Sư phụ không thấy mình về núi thì định sẽ nóng nảy. Xem ra không tránh được bị sư phụ mắng một trận rồi. Chỉ mong sau khi nói tất cả mọi thứ trong sơn động cho sư phụ biết, có thể lấy công chuộc tội.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhất vội vàng đứng lên và trở lại trong gian phòng đá. Cậu cung kính dập đầu về phía giường đá bốn cái. Người mất vì lớn nhất, cậu phải dập đầu thêm một cái. Còn về di hài của Huyền Nguyên Quan tổ sư thì phải chờ báo cáo sư phụ xong mới quyết định được. Sau đó, cậu quay lại trước cửa động, thu hồi túi Càn Khôn giữ vật phẩm còn lại của Huyền Nguyên chân nhân cùng với mũi tên. Cậu nhìn dây tơ vàng và đeo lên trên cổ, ở trong này đều là bảo bối đấy!
Tiểu Nhất ấn ngực, khom lưng thò đầu nhìn xuống dưới. Nhìn vách núi cao chót vót, cậu nhíu mày, nhất định phải tìm cách nhảy từ sơn động ra ngoài. Nhảy xuống thì sợ là không được. Ở đây cách mặt đất bảy tám trượng! Rất cao đấy. Nhảy đến trên cây to gần cửa động thì mình lại không phải sóc?
Cậu lại nghĩ cách! Nhìn bầu trời ngoài sơn động, Tiểu Nhất thầm nghĩ lúc này hẳn đã qua giờ Mùi. Cậu ở chỗ cửa động sốt ruột đến mức đi quanh, khinh công của mình không tốt! Nếu có thể cưỡi gió rời đi, sơn động cao như vậy lại tính là gì chứ... ? Nghĩ tới đây, cậu chợt vỗ mạnh đầu một cái. Đúng rồi! Trong ngọc giản không phải có một đạo pháp thuật cưỡi gió Thuật gì đó sao? Nghe tên hình như cũng không khác với khinh công, có lẽ có thể thử một lần.
Tiểu Nhất vội vàng lấy ra ngọc giản, nhập thần thức vào và tìm được Ngự Phong Thuật.
Ngự Phong Thuật phân ra hai phần khẩu quyết, thủ quyết, có thể cưỡi gió và lơ lửng trên bầu trời. Khẩu quyết chỉ có mấy câu ngắn ngủi, sau chỉ cẩn thận đọc mấy lần, cậu cũng thuộc lòng rồi. Còn có mấy thức thủ quyết, cậu nhớ kỹ ở trong đầu, sau đó hai tay biểu diễn mấy lần.
Tự cho là được rồi, trong miệng Tiểu Nhất lẩm bẩm vài từ, hai tay lập tức làm ra mấy thủ quyết, khẽ quát một tiếng:
- Nhanh...!
Trong lòng cậu vẫn xem thường, cho rằng Ngự Phong Thuật rất đơn giản!
Nhưng cơ thể cũng không có thay đổi gì cả? Tiểu Nhất vò đầu suy nghĩ một lát, cũng không dám cứ liều lĩnh nhảy xuống như vậy, ai biết Ngự Phong Thuật này có linh hay không.
Không đúng! Nếu là pháp thuật thì tất nhiên không thể dễ dàng luyện thành hoặc người nào cũng có thể thi triển như vậy được. Mình sai ở chỗ nào sao? Cậu lại cẩn thận đọc Ngự Phong Thuật trong ngọc giản một lần. Mình không sai mà!
Oh! Chẳng lẽ là như vậy! ?
Tiểu Nhất điều chỉnh khí tức vận chuyển, một dòng nước ấm yếu ớt theo tâm tư chuyển động, từ đan điền khí hải qua kinh mạch cánh tay tràn về phía ngón tay. Cậu lập tức vung vẩy hai tay đánh ra mấy thủ quyết, chỉ thấy trước mắt có mấy dấu linh khí liên kết thành một lồng khí và thu trở lại trong cơ thể cậu.
Lập tức, một cảm giác mềm mại phiêu dật tràn ngập cơ thể Tiểu Nhất, cậu cảm thấy cơ thể thoải mái, giống như mất đi trọng lượng vậy.
Trong lòng Tiểu Nhất vui mừng và không do dự nữa, đầu ngón chân dùng sức, thân hình lao về phía trước giống như dải cầu vồng, nhanh chóng lướt về phía cây lớn gần cửa động. Khi tới gần ngọn cây, mũi chân cậu điểm nhanh, cơ thể lắc một cái lại như lá cây, nhẹ nhàng rơi về phía mặt đất.