Vô Tiên

Chương 16: Họa này theo

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới vách đá phía bắc đỉnh Tiên Nhân, trong sơn động được cành lá rậm rạp che phủ phía ngoài có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng.

Hai mắt cậu nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, từng giọt mồ hồi xuất hiện, trong thoáng chốc đã bốc hơi hòa vào trong trời đất, bao phủ quanh người của thiếu niên, quá trình này không ngừng được lặp lại như vậy... Không biết là qua hơn vạn năm, hay mới chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, Tiểu Nhất cảm giác mình đã tỉnh lại.

Sơn động vẫn như trước, một mũi tên với đầu bằng thép lóe lên ánh sáng màu bạc đặt ở bên cạnh mình. Vài tia sáng xen qua kẽ lá chiếu vào cửa động, trong cành cây dày đặc vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng mùi thơm khác thường thoang thoảng tới. Sáu trái cây chưa chín lại có thêm chút khí tức liên kết cùng tâm mạch của mình...

Trong giây lát, cảm giác của Tiểu Nhất trở lại trên người mình... Hai hàng lông mày đau đớn... Lần này cậu thật sự tỉnh rồi...

Cậu khó nhọc cố mở mắt ra, cảm giác trên mặt dường như phủ một lớp dầu trơn, nhớp nhúa.

Thiên địa trước mắt rõ ràng như vậy, cách đó không xa là con chim bay qua, cánh vỗ linh hoạt như vậy. Trong bụi cây có lá mới mọc ra, nhị hoa trong đóa hoa đều rõ ràng ở trước mắt, âm thanh lọt vào tai đầy sinh động. Trong vòng mười trượng quanh người, dường như chỉ cần cậu muốn thì có thể quan sát kỹ từng hạt bụi, mỗi làn gió lướt qua cũng không thoát khỏi sự phát hiện của cậu.

Tiểu Nhất cứ ngồi yên như vậy dường như đã trải qua mấy đời...

Cậu nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong cơ thể mà không nhịn được rùng mình.

Khi cúi đầu quan sát bản thân, cậu thấy áo đạo sĩ cáu bẩn không chịu nổi, toàn thân phủ một lớp bẩn đen như mỡ bò, ngửi mũi vừa chua vừa thối. Tiểu Nhất há hốc miệng và khẽ xoa khuôn mặt của mình, cố chậm rãi lấy lại tinh thần.

Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mình còn có thể nhìn thấy mình. Lẽ nào đây là một giấc mơ hão huyền? Đồng tử của Tiểu Nhất chuyển động, ngây thơ hồi tưởng lại tất cả những gì từng phát sinh.

Con mắt cậu khép hờ, làm tâm thần hợp nhất, mơ hồ cảm giác giữa hai hàng lông mày, ở sâu bên trong ấn đường có một quầng sáng chừng hạt đậu nhảy lên. Ngay lập tức, quầng sáng yên tĩnh trở lại, dần dần hình thành một tia dao động tản về phía xung quanh...

Cậu thu hết tất cả mọi thứ trong sơn động, bao gồm bên trong gian phòng đá cũng thấy rõ ràng. Trong lòng vừa nghĩ tới chuyện nhìn ra ngoài động. Ha ha! Rất thần kỳ. Sáu quả ẩn dưới tán cây cũng bị cậu nhìn thấy, từng mạch lá xanh cũng không sót. Tiểu Nhất muốn nhìn xa hơn lại chợt thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác tâm thần chống đỡ hết nổi.

Chân mày Tiểu Nhất nhướng lên, chậm rãi thu hồi tâm niệm và kiểm tra bản thân, cảm nhận kỳ diệu vẫn chậm rãi dâng lên. Tất cả xương cốt, kinh mạch trên người đều lần lượt sáng lên, xương cốt trắng óng ánh, kinh mạch ngưng thực, chỗ đan điền ở dưới bụng còn có một vòng không khí dày đang chậm rãi lưu chuyển, từng tia liên hệ với kinh mạch toàn thân.

Đây là... Đây là “quan sát bên trong khi tu luyện sâu về nội công mới có mà sư phụ đã nói sao? Công pháp tu luyện duy nhất mà mình có chỉ là khẩu quyết Huyền Nguyên. Chẳng lẽ là... Tiểu Nhất vội vàng ngồi xếp bằng bất động, tay kết tâm ấn, đọc khẩu quyết Huyền Nguyên, vận chuyển khí tức theo khẩu quyết tâm pháp.

theo khí tức của Tiểu Nhất phun ra nuốt vào, khẩu quyết Huyền Nguyên luyện tám năm không có động tĩnh gì, cuối cùng lại chuyển động mạnh ở bên trong thân thể cậu!

Tiểu Nhất cảm nhận được trong thiên địa dường như có một tia khí cơ như có như không linh hoạt, theo cơ thể, theo mỗi sợi lông, cọng tóc hút vào trong cơ thể, cuốn vào khối không khí ở vùng đan điền, lại theo kinh mạch tràn về phía khắp cơ thể, không ngừng di chuyển khắp nơi.

Tiểu Nhất rất vui mừng! Đây giống như tầng thứ nhất của khẩu quyết Huyền Nguyên đại thành vậy!

Ở Huyền Nguyên Quan trăm ngàn năm qua không có người nào hiểu thấu khẩu quyết Huyền Nguyên, lại bị mình luyện đến tầng một đại thành. May mắn đột nhiên rơi xuống làm cho cậu cảm thấy mình ngốc rồi!

Tiểu Nhất dừng ngồi tĩnh tọa, miệng hơi hé ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu hiện rõ đôi mắt đen sáng rực chớp động đầy vui sướng. Cậu cảm giác được trong cơ thể của mình đầy sức lực, dường như một quyền có thể đánh chết một con sói, nhún chân là có thể lao lên trời.

Cậu lại mừng rỡ cảm nhận biến đổi lớn long trời lở đất trong cơ thể, từ đầu tới chân, từ bên trong ra ngoài...

Đột nhiên, vẻ mặt Tiểu Nhất thoáng ngẩn người ra, móc túi gấm tinh xảo lấy được từ bộ xương trong gian phòng đá kia ra khỏi người. Cậu vừa vặn dường như nhìn thấy bên trong có thứ gì đó, nhưng khi cầm ở trong tay lại không cảm giác được.

Cố gắng trấn tĩnh lại, Tiểu Nhất hồi tưởng một chút, tâm niệm chìm đắm đến trên túi gấm. Một không gian mờ mịt xuất hiện ở trong đầu Tiểu Nhất, trong thiên địa kỳ lạ rộng khoảng một trượng có mấy món vật phẩm lơ lửng bên trong. Ba mảnh ngọc màu trắng còn nhỏ hơn cả thẻ tre, hai bình ngọc nhỏ, một thanh kiếm nhỏ không có vỏ dài một thước, lá cờ nhỏ bốn mặt, ngoài ra còn có mấy hòn đá nhỏ trong suốt.

Liên tiếp xuất hiện nhiều chuyện lạ như vậy làm cho Tiểu Nhất bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu thấy hứng thú với thanh kiếm nhỏ đầu tiên, muốn lấy tới chơi một chút. Trong đầu vừa nghĩ đã thấy thanh kiếm nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong tay.

Cậu vẫn bị dọa cho giật mình, trong lòng kinh ngạc cầm thanh kiếm nhỏ nhìn. Thanh kiếm nhỏ hiện lên màu vàng, cầm trong tay thấy nặng nề, thân kiếm cùng chuôi kiếm liền một khối. Thân kiếm có hoa văn hình đuôi rồng quấn quanh trông rất đẹp, lại không rời lưỡi. Chuôi kiếm có hình đầu rồng có gắn một viên bảo thạch hình dạng như viên trân châu, giống như mắt con rồng màu vàng.

Tiểu Nhất lắc đầu, cảm giác kiếm này đẹp đẽ quý giá nhưng không thực dụng, ngay cả lưỡi cũng không có, có lột ra dê cũng không được, cậu muốn trả thanh kiếm nhỏ về.

Cậu khẽ nói với thanh kiếm:

- Trở lại, thanh kiếm nhỏ trở lại!

Sau khi nói mấy lần, trong lòng Tiểu Nhất cũng thì thầm mấy lần, thanh kiếm nhỏ ở trong tay vẫn không chút động tĩnh. Vừa rồi nghe lời biết bao! Bây giờ lại thế nào vậy? Suy nghĩ một lát, cậu khẽ gật đầu, dường như hiểu rõ điều gì.

Tâm thần cậu một lần nữa chìm đắm, phong tỏa thanh kiếm nhỏ cùng túi gấm, trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, thanh kiếm nhỏ đã biến mất khỏi lòng bàn tay. Ánh mắt Tiểu Nhất lập tức sáng lên, vội vàng lặp lại việc đã làm trước đó liền nhìn thấy thanh kiếm nhỏ lẳng lặng nằm ở trong không gian của túi gấm này.

Thì ra là thế a! Tiểu Nhất vui vẻ không nhịn được nên thử lại vài lần.

Chỉ thấy Tiểu Nhất ngồi trong sơn động với dáng vẻ vui vẻ lại nghịch ngợm. Thanh kiếm nhỏ một lúc thì xuất hiện ở trong tay, một lúc lại biến mất không thấy. Chơi một lát, cậu còn lấy hết đồ còn lại trong túi gấm ra ngoài.

Hai bình ngọc, phía trên một bình có khắc ba chữ nhỏ “Giải Độc đan, bên trong có năm sáu viên thuốc chắc hẳn là có thể giải độc, bên trong một bình có ba hạt ghi chữ “Kim Thủy Đan, không biết có ích gì.

Tiểu Nhất để bình ngọc xuống và cầm một miếng ngọc giản lên cầm trong tay. Miếng ngọc giản trơn, ấm. Cái này dùng làm gì nhỉ? Trong lòng cậu suy nghĩ, tâm thần không khỏi chìm vào ngọc giản.

-...

Từng trang chữ viết không ngừng xuất hiện ở trong đầu Tiểu Nhất... Hóa ra trong ngọc giản có chữ viết, Tiểu Nhất kinh ngạc thán phục không thôi! Cậu vội vàng tập trung tinh thần tĩnh khí, cẩn thận đọc hết những chữ viết trong ngọc giản.

Chữ bên trong ngọc giản làm cho Tiểu Nhất liên tiếp gặp chuyện kỳ lạ cũng không thể bình tĩnh được nữa...

Trong túi có ba miếng ngọc giản, trong đó có một miếng là "tạp ký Đông Du", là do Huyền Nguyên chân nhân ghi lại Huyền Nguyên chân nhân những tin đồn thú vị và những gì thấy được khi đi về phía Đông tu luyện.

Trong “tạp ký Đông Du" còn nói, ở ngoài biển lớn ở phía đông Thương triều có tu sĩ tồn tại. Bọn họ tu luyện tiên đạo, cũng có môn phái tu tiên của mình. Những người tu tiên phân chia ra tu vi, cảnh giới khác nhau, bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. Người tu tới Luyện Khí sẽ trường thọ trăm tuổi, người tu tới Trúc Cơ có thể có thọ hơn hai trăm tuổi, người tu tới Kim Đan có thể ung dung tự tại như tiên, lên trời xuống đất không gì không làm được, thọ nguyên có thể đạt tới năm trăm tuổi. Trên Kim Đan còn có kỳ Nguyên Anh được hưởng tuổi thọ nghìn năm, có thần thông lớn dời núi lấp biển như Địa tiên vậy.

Trong tạp ký Đông Du còn miêu tả người tu tiên sử dụng linh thạch, pháp khí, linh khí và pháp bảo, cũng có liên quan tới bùa chú, trận pháp, linh dược cùng với đan đạo vân vân. Ngoài ra còn kể về một vài nhân vật kỳ lạ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)