Tiểu Nhất Xoay người nhìn lại, không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn thấy đuôi rắn à? Ánh mắt Tiểu Nhất nhìn lướt qua phía sau thân rắn vài thước, chỉ thấy thấp thoáng dưới tán cây hình bàn tay xuất hiện một cửa động cao bằng một người.
Chà chà! Con rắn này còn có động lớn như vậy! Tiểu Nhất nghĩ vậy lại nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy trong sơn cốc có tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang, nhưng trong động không có động tĩnh gì.
Chóp mũi cậu hít hít, ngửi được một mùi thơm lạ lùng không biết từ nơi nào bay tới.
Mang theo cái nỏ nhỏ bên người cũng tốt, cũng thêm một thứ để phòng thân Trong động không chừng có con cháu gì đó của con rắn kia thì sao! Nghĩ đến đây, cậu không do dự nữa, tay chân dùng sức và phóng người lên, nhảy về phía cửa động.
Cái động này dường như do tự nhiên sinh ra, nó sâu có hai trượng, chỉ đi vài bước đã tới cuối động. Sau khi quan sát xung quanh, thấy phía bên phải còn có một cửa động nên Tiểu Nhất nhẹ nhàng đi tới, trước thăm dò bên trong. Trong tầm mắt cậu là một gian phòng bằng đá lớn khoảng một trượng, có vết khắc đục rõ ràng, bên trong rất tối. Có một cái bục cao hơn dưới chân một thước, dường như chiếc giường đá chiếm một nửa gian phòng.
Trên giường đá bằng phẳng có một đống nhô lên, hình như có thứ gì đó? Tiểu Nhất quay đầu nhìn quanh, thấy xung quanh không có gì khác thường. Cậu không kìm chế được sự tò mò trong lòng nên đi về phía giường đá.
Khi cúi người xuống nhìn kỹ, Tiểu Nhất không nhịn được giật mình nhảy lại phía sau một bước, vỗ nhẹ vào ngực và lắc đầu. Mình đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.
Sau khi tập trung nhìn lại, Tiểu Nhất không nhịn được kinh hãi trợn tròn mắt nhìn. Chỉ thấy trên giường đá là một thi thể đã thối nát. Trang phục cùng với một phần xương cốt đã thành bụi. Xem ra chủ nhân của thi thể này đã chết rất lâu rồi.
Tiểu Nhất thầm nghĩ.
Cũng không biết là ai vậy, làm sao có thể xuất hiện ở trong sơn động kín đáo này. Trước đây người này cũng đi lên giống như mình à? Nhưng sao lại chết ở chỗ này đây? Ở đây ngược lại một chỗ yên tĩnh, sống hay chết thật sự không có ai biết được!
Khi hết khiếp sợ, Tiểu Nhất lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
- Còn có cái gì đó?
Cạnh thi thể có một túi gấm nho nhỏ.
Tiểu Nhất thò tay, nhẹ nhàng cầm nó ở trong tay, sau đó cẩn thận quan sát một lút. Trong gian phòng đá ngoại trừ thi thể ra thì không có vật gì khác nữa. Cậu lùi ra khỏi phòng đá và quay lại sơn động bên ngoài. Mượn ánh sáng ở cửa động, cậu giơ cái túi trong tay lên, cẩn thận nhìn.
Túi gấm lớn bằng bàn tay, không biết được làm từ loại vải gì nhưng có nền màu đen, đáy thêu bằng tơ vàng, chuyển động túi gấm, phía trên mơ hồ có bùa chú vậy ánh sáng rực rỡ chớp động.
Miệng túi gấm bị một dải tơ vàng nhỏ buộc lại. Tiểu Nhất thử một chút nhưng dải tơ dường như bị thắt nút chết nên căn bản không mở ra được. Sờ tay lên có cảm giác mềm mại như tơ lụa, nhẹ nhàng, hơi mỏng, bên trong cũng không giống có vật gì.
Tiểu Nhất suy nghĩ một lúc lại thấy không hiểu được, cảm giác vật tinh tế này nhất định không tệ nên nhét vào trong ngực.
Người này thật kỳ lạ, cũng chẳng biết tại sao lại gặp rủi ro ở đây, trên thân không có vật gì khác, chỉ để lại có một cái tủi nhỏ như vậy còn chẳng có thứ gì, thật thú vị! Mà thôi, vẫn nên suy nghĩ xem nên lấy lại mũi tên xong thì xuống thế nào đã! Mình cũng không linh hoạt được như con sóc mà có thể từ trên ngọn cây bay qua độ cao bảy tám trượng! Trừ khi là mình không muốn sống nữa.
Tiểu Nhất đi tới cửa động và liếc nhìn con rắn xanh lớn kia. Nó phải to bằng miệng chén, dài khoảng một trượng, trên đầy vảy quấn vòng quanh cành cây khô. Cậu một lần nữa ngồi trên cây khô ở trước cửa động, khom lưng thò tay nắm lấy mũi tên và dùng sức rút ra, ném vào trong sơn động, sau đó tháo thân rắn từ trên cây khô ra, mặc cho con rắn lớn tự rơi xuống. Thoáng cái, trong tai cậu nghe được một tiếng "bịch".
Tiểu Nhất vỗ tay một cái lại nhảy đến cửa động, cậu ngồi xuống chống tay vào má, vẻ mặt không ngừng thay đổi đây.
Cậu làm sao xuống được bây giờ! Đã biết dùng sợi dây leo quá nhỏ mà. Đáng lẽ cậu nên dùng loại chắc chắn hơn! Ôi! Cũng tại cậu quá sơ ý sơ!
Tiểu Nhất vô cùng buồn phiền, tự oán tự trách. Một lát sau, cậu cũng không nhàn rỗi nữa, vừa nghỉ liền cảm thấy hai tay, hai chân mệt mỏi, miệng khô lưỡi khô, bụng vang lên từng tiếng ọc ọc.
Nếu như có thể xuống thì cậu chắc hẳn đã trở về đỉnh núi, hầm thịt dê do Lư đại thúc cho rồi! Nghĩ tới mùi thịt dê, bụng Tiểu Nhất lại càng kêu to hơn.
Một mùi thơm lạ lùng chợt bay về phía chóp mũi. Đây là mùi thịt dê sao? Không đúng, mùi thơm này có chút quen thuộc.
Tiểu Nhất lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới mùi thơm cậu đã ngửi được khi tới đây. Đúng, chính là mùi thơm này, chỉ là mùi càng nồng hơn mà thôi. Cậu nhịn không được mà hít sâu một hơi. Sau khi mùi thơm này vào cơ thể, cậu cả thấy cả người đều thoải mái, ngay cả cảm giác mệt mỏi rã rời dường như cũng không còn.
Tiểu Nhất không khỏi hít hít mũi, tìm kiếm chỗ mùi thơm này phát ra. Mùi thơm hình như ở gần. Chẳng lẽ là đến từ cái cây trước mắt này sao? Cậu bò dậy, lúc này mới quan sát cái cây có hình bàn tay này.
Thân cây rất to, cắm sâu từ trong vách sơn động vươn ra, cành cây cong lại giống như bàn tay che cửa động, tán lá cây màu xanh lục như phỉ thúy. Từng mùi thơm lạ rất nồng đang từ cành lá bay về phía Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất vội vàng cẩn thận leo đến trên cây, đứng vững và dùng tay rẽ lá ra, tìm kiếm chỗ mùi thơm tỏa ra trên tán cây gần đó. Một quả màu tím hồng, lớn bằng ngón cái mà cậu từ trước tới nay chưa từng thấy qua đã xuất hiện ở trước mắt.
Lúc trước, do cành lá của cây này rậm rạp che lấp nên Tiểu Nhất thật sự không chú ý có trái cây gì!
Dưới mùi thơm dụ dỗ, Tiểu Nhất không nhịn được liếm đôi môi khô nóng, bộ dạng như đứa trẻ tham ăn.
Tiểu Nhất thò tay hái trái cây xuống và cầm ở trong tay, lại tham lam tiếp tục tìm kiếm ở trên cành cây. Cậu phát hiện ra còn có sáu trái cây tương tự, tất cả hiện lên màu xanh. Nghĩ đến trái cây đỏ trong tay, cậu tạm thời không để ý tới trái cây màu xanh nữa, nóng lòng không chờ được trở lại trong động ngồi xuống.
Tiểu Nhất dùng ngón tay nhẹ nắm lấy trái cây và giơ lên trước mắt, chỉ thấy trái cây phát ra ánh sáng màu tím hồng êm dịu, đón sáng lại càng trong suốt, lấp lánh giống như bảo thạch vậy, còn có một lớp quầng sáng màu trắng không dễ nhận ra đang chớp động ở trên trái cây. Mùi thơm lạ xông vào mũi, truyền thẳng vào trong cơ thể.
Trái cây thơm như vậy thì nhất định là ăn ngon rồi, không quan tâm nó thế nào, nếm thử trước đã. Trong lòng Tiểu Nhất nghĩ như vậy. Cậu lè lưỡi lên trái cây một cái.
- Hì hì!
Tiểu Nhất cảm thấy buồn cười vì sự cẩn thận của mình. Cậu giơ trái cây lên bên miệng, dùng răng cắn nhẹ, không ngờ trái cây vào miệng đã tan đi, còn chưa phân biệt rõ có mùi vị gì. Cậu mới sửng sốt một lát lại thấy có một cảm giác mát lạnh mang theo mùi thơm nồng lập tức theo cổ họng trượt vào trong bụng.
Tiểu Nhất kinh ngạc khẽ xoa bụng, trong lòng thầm nghĩ trái cây này thật kỳ lạ! Nhưng trong nháy mắt, trong bụng có một dòng nước ấm dâng lên, tiếp theo dòng nước ấm biến thành một đống lửa mạnh cháy ở trong bụng. Ngọn lửa kia giống như một rồng lửa cắn xé xung quanh, muốn phá tan thân thể của cậu để rời đi.
Theo đó sau là một tiếng sét nổ vang.
- A... Hỏng rồi... trái cây chết tiệt này! Đều trách mình quá thèm ăn!
Tiểu Nhất kêu thảm một tiếng, ngay sau đó trong bụng xuất hiện từng đợt đau đớn như bị xé rách làm cậu muốn phát điên. Gương mặt cậu vặn vẹo, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Toàn thân Tiểu Nhất run rẩy, cắn chặt hàm răng, ngọn lửa trong bụng càng mạnh mẽ hơn, cắn xé bên trong cơ thể và từng đường kinh mạch của cậu, đốt cháy từng tấc xương trên thân của cậu.
Nỗi đau đớn khó có thể chịu được làm cho Tiểu Nhất ngất xỉu, thần trí cũng dần dần mơ hồ.
Mình sắp chết sao? Mình chết ở chỗ này, liệu sư phụ có biết không? Mình sẽ biến thành một đống tro tràn sao? Mình cũng không cần luyện khẩu quyết Huyền Nguyên nữa sao? khẩu quyết Huyền Nguyên... khẩu quyết Huyền Nguyên... Mộc và kim tương hợp, nước lên lửa giảm... Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Nhất lẩm bẩm đọc khẩu quyết quen thuộc và dần dần hôn mê.
... Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Nhất cảm thấy mình rời khỏi thân thể, cảm giác đau đớn khó nói này cũng dần dần rời xa...