Vô Tiên

Chương 12: Bóng đêm (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm vào người mê man bất động trên cáng, yếu ớt nói:

- Vị Tiền tiên sinh, Tiền đại hiệp này nói cái gì là đường chủ của phái lớn trong giang hồ, cao thủ giang hồ gì đó nói đưa cho chúng ta một lần phú quý...

Lưu Nhất Đao căm hận ngắt lời Ngô tiên sinh:

- Chúng ta giúp hắn không tiếc trở mặt kết thù cùng tiêu cục Thái Bình, thay hắn cướp tiêu. Hừ hừ! Hắn thì hay rồi, lại bị Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình chém một đao thành như vậy, không sống không chết. Chúng ta chạy đi đâu đòi phú quý đâu? Không phải vì hắn là người của phái lớn trong giang hồ gì, lão tử ta...

Hắn nói, sắc mặt không nhịn được lộ ra chút kiêng kỵ.

- Đại ca! Hàng hóa trong chuyến tiêu này rốt cuộc có gì kỳ lạ, đáng để một đường chủ Bang Thương Hảinhư hắn phải tự mình đến đây, còn đồng ý cho chúng ta lợi ích lớn chứ?

Một nam tử hỏi với giọng điệu khó chịu. Đây là anh em kết nghĩa của Lưu Nhất Đao, nhị đương gia trại Hắc Phong, tên là Tiền Hổ.

Lưu Nhất Đao trừng mắt nhìn Tiền Hổ, im lặng không lên tiếng. Hắn quay lại chiếc ghế đặt ở phía trên, sau khi ngồi xuống lại thở dài.

- Hì hì! Nhị đương gia, chuyện này cứ để ta nói!

Ngô tiên sinh giảng hòa, cười gượng vài tiếng.

- Theo huynh đệ trong sơn trại thăm dò báo lại, chuyến tiêu này là do phái Thiên Long – phái lớn đứng đầu giang hồ chuyển một số đá từ nước láng giềng tới. Không biết số đá này có gì quý, chẳng biết tại sao bọn họ không dùng người của mình áp giải mà lại để cho tiêu cục bình thường tới đi chuyến tiêu này. Vị Tiền đường chủ của bang Thương Hải chủ động tới cửa hứa hẹn, chỉ cần chúng ta giúp hắn cướp số nguyên liệu đá này, sẽ có người của bang Thương Hải tới tiếp ứng. Sau khi chuyện qua đi, chúng ta có thể trở thành một chi nhánh bang Thương Hải của hắn. Đại đương gia làm đường chủ của Hắc Phong Đường, từ nay về sau vĩnh viễn được bang Thương Hải che chở.

- Nếu không đáp ứng điều kiện này, chúng ta có thể thu được số tiền là mười vạn lượng. Nhưng chúng ta phải hoàn toàn giữ bí mật về chuyện này, bằng không sau này bang Thương Hải bọn họ sẽ không thừa nhận chuyện này, còn có thể mượn cơ hội diệt trừ trại Hắc Phong ta.

- Mẹ nó! Bây giờ chúng ta cướp tiêu rồi, Tiền tiên sinh này lại bị thương nặng, cũng không có người truyền tin cho Bang Thương Hải. Chúng ta canh giữ một đống đá cũng không thể xem như cơm ăn được!

Tiền Hổ lớn tiếng gầm hét.

- Hừ! Đều tại ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới nhận chuyện này. Dù đã để mấy lang trung trên núi dưới chân núi cứu chữa, nhưng không rõ thương thế, không rõ Tiền tiên sinh này chết hay sống. Chúng ta tạm thời không có cách nào dựa vào ban Thương Hải. Viên Vạn Chương cũng sống chết không rõ. Nếu như tiêu cục bọn họ liều mạng cùng chúng ta, chúng ta chẳng lẽ lại phải về chui vào ngàn dặm sâu trong dãy núi Thái Bình sao?

Lưu Nhất Đao vỗ mạnh vào tay ghế, có chút ít hối hận nói.

- Viên Vạn Chương không chết.

Ngô tiên sinh vuốt râu chuột, lắc đầu trả lời.

- Cái gì? Sao ta không biết, Ngô tiên sinh...

Vẻ mặt Lưu Nhất Đao hung ác nham hiểm, lớn tiếng chất vấn.

Ngô tiên sinh cúi người xuống, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ nói:

- Vừa rồi, huynh đệ dưới chân núi đã phi ngựa báo lại, nói hôm nay Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình được người cứu tỉnh. Ta còn chưa kịp báo chuyện này cho Đại đương gia biết, mong Đại đương gia tha tội, tha tội!

Nhìn Ngô tiên sinh dè dặt e sợ, Lưu Nhất Đao thoả mãn hừ một tiếng:

- Vết thương của Viên Vạn Chương cũng rất nặng. Ta không nghe nói ở trấn Thái Bình có lang trung nào nổi danh! Nếu không...

Trong lòng Lưu Nhất Đao do dự không ngừng, nhíu mày nhìn cáng trên mặt đất.

- Báo Đại đương gia!

Ngô tiên sinh đảo tròng mắt, trên gương mặt cười gian bước tới nói:

- Nghe nói là lão đạo sĩ Huyền Nguyên Quan ra tay cứu!

Nhìn Lưu Nhất Đao mở to đôi mắt nhìn mình chăm chú, lão lại lấy lòng nói:

- Nghe nói lão đạo sĩ này tuy đã già nhưng có y thuật hơn người, hơn nữa trong đạo quan kia lại có hai thầy trò một già một trẻ, bình thường chỉ đi lại một mình nên không làm người khác chú ý. Đây đều là do các huynh đệ phía dưới vất vả tìm hiểu được.

Lưu Nhất Đao đứng dậy và lớn tiếng nói:

- Được...!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 74%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)