- Huyệt vị kinh mạch trong cơ thể con người tương thông với thuật y lý mạch lạc, có thể phát nội lực vào trên cùng một huyệt vị, cũng chính là điểm huyệt. Đạo này có thể cứu người, cũng có thể giết người!
Tiểu Nhất nghe tới đây thì âm thầm gật đầu, sư phụ nói có lý. Ví dụ như các huyệt ngọc chẩm, trụ trời sau gáy người nếu nhận lực nặng nhẹ khác nhau cũng có hiệu quả khác nhau. Dưới đòn nghiêm trọng có thể nhường cho người ta lập tức bị mất mạng.
- Mười hai năm trước, ta đã chán vân du, cũng không còn cố chấp với thuật thành tiên nữa. Ta lại tuổi tác đã cao, cho dù có cơ duyên thì cũng đã muộn rồi. Bởi vậy, ta lại quay về Huyền Nguyên Quan. Trên đường ta đi tới cách trấn Thiên bình trăm dặm thì gặp được sơn thôn bị sơn tặc gây họa. Trong đó lại có cha mẹ của con...
Thanh Vân đạo trưởng nói đến đây thì vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiểu Nhất nghe vậy ngạc nhiên nhìn về phía sư phụ. Sao hôm nay sư phụ có thể nói những điều này? Mình nhớ trước đây mình từng hỏi sư phụ về thân thế của mình, nhưng sư phụ không muốn nói. Sau đó, cậu không mở miệng nhắc tới ở trước mặt sư phụ nữa. Sư phụ làm sao vậy?
- Không có gì phải kinh ngạc cả. Khi nên lúc thì sư phụ sẽ nói thôi.
Thanh Vân đạo trưởng vỗ nhẹ lên đầu của Tiểu Nhất.
- Cha con tên là Lâm Khai Sơn. Nhà con ở một thôn trong thung lũng tên Tiểu Thiên gần trấn Thiên Bình. Trong nhà con chắc hẳn còn có một thúc thúc. Cha mẹ con giao con cho ta, ta lại đưa con về Huyền Nguyên Quan.
- Vậy... vậy lúc đó phụ mẫu con đã chết thế nào? Sơn tặc hại phụ mẫu con ở đây?
Gương mặt Tiểu Nhất tái nhợt, nghẹn ngào hỏi.
- Không biết! Không biết! Chờ sau này khi con lớn lên thì tự mình đi thăm dò! Được rồi! Sư phụ thấy mỏi mệt buồn ngủ rồi! Con cũng nên đi làm phần rèn luyện tối nay đi.
Thanh Vân đạo trưởng phủi nhẹ tay áo, có vẻ tùy ý giống như thường ngày, có phần không nhịn được xua đuổi Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất giống như tỉnh ngộ lại, vội trả lời:
- Con biết rồi sư phụ, chúc ngài ngủ ngon!
Tiểu Nhất nói thế đã thấy sư phụ thổi tắt đèn, thấy sư phụ biến mất trong bóng đêm, cậu chậm rãi lùi ra ngoài.
- Đừng quên sáng mai đưa bạc cho lão Lư dưới chân núi!
Giọng nói già nua lại có phần uể oải của sư phụ từ phía sau truyền đến, Tiểu Nhất dừng lại một chút, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
...
Ánh trăng giống như làn nước dịu nhẹ phủ lên Tiểu Nhất đang nằm trên lưng của con trâu đá.
Tối nay trên đỉnh Tiên Nhân không có một trận gió nào, vô cùng yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, Tiểu Nhất lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Qua rất lâu, Tiểu Nhất cũng không thể nhập định. Trong đầu một lúc là thung lũng Tiểu Thiên, một lúc là phụ thân Lâm Khai Sơn, một lúc là tiên nhân ngự kiếm bay, một hồi lại là gương mặt già nua này của sư phụ...
Tiểu Nhất lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ miên man và chậm rãi mở mắt ra. Chẳng biết tại sao, trong lòng cậu mơ hồ có một chút bất an. Vì cha mẹ mình đã không còn ở trên đời sao? Lớn đến mười ba tuổi, dáng vẻ của cha mẹ rất mơ hồ, phần lớn chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng, tuy trong lòng có bi ai và mất mát, nhưng cậu cũng không rõ đây là cảm giác gì. Có thể đây chỉ là một cảm giác thân tình huyết mạch khác thân tình tác động!
Sư phụ mới là người thân duy nhất trên đời!
Có thể bay thì thật tốt! Như chim vậy...
Tiểu Nhất cũng hướng tới tình trạng tiêu diêu trong thiên địa như sư phụ đã nói. Nhưng những điều này đều không phải là nguyên nhân, cuối cùng điều gì làm cho trái tim mình thấy bất an?
...
Cũng dưới ánh trăng, tại Hắc Phong Khẩu cách đỉnh Tiên Nhân trăm dặm,.
Trong trại Hắc Phong bên cạnh Hắc Phong Khẩu, sảnh Tụ Nghĩa vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ở trên mặt đất trong phòng có đặt cáng cứu thương, phía trên có một người toàn thân quấn đầy băng vải, trên băng vải dính đầy vết máu.
Năm sáu bóng người không ngừng vây quanh cáng cứu thương.
Đại đương gia Lưu Nhất Đao lo lắng đi qua đi lại, trên gương mặt đen bóng của hắn có một vết sẹo chạy ngang qua nửa quai hàm. Ánh đuốc chiếu sáng, vết sẹo đỏ trên mặt càng lộ thêm dữ tợn.
Đứng bên cạnh hắn là một người trung tuổi gầy yếu mặc nho sam, đang cúi đầu trầm ngâm không nói. Gương mặt hắn gầy gò vàng vọt, dưới hàm lác đác mấy sợi râu chuột, đôi mắt chuột láo liên không ngừng. Đây là quân sư của sơn trại được mọi người gọi với Ngô tiên sinh.