Cố Thiên Ca thấy anh, không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: “Tại sao, không phải anh nói, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi sao?”
Thương Dật Hàn nhìn anh, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, sau, anh nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu Noãn từng dùng mạng mình đi cứu mạng Dật Tuyết, đây là tôi nợ cô ấy, mà cậu là ân nhân Tiểu Noãn, nhắc tới, tôi hẳn cảm ơn cậu.”
“Bây giờ anh tin tưởng cô ấy?” Cố Thiên Ca giọng khẽ cao lên, mang châm chọc.
Thương Dật Hàn trầm thấp: “Đó là chuyện giữa tôi với cô ấy.”
Vào phòng, Thương Dật Hàn đứng ở trước cửa sổ lớn sát đất, nhìn hàng cây xa xa bị bóng đêm che mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây