“Cái gì gọi là tự do phóng khoáng? Cô đây là vui vẻ, có hiểu hay không? Cô bé, biết cái gì gọi là người lớn vui vẻ không?” Nghe được lời Thương Dật Tuyết, Thương Linh bất mãn chu mỏ, cô buông Thương Dật Hàn với Úc Tiểu Noãn, hai tay chống nạnh, xoay người trợn mắt nhìn Thương Dật Tuyết nói: “Bảo bối, cháu biết không, ở trong thế giới người lớn, vui vẻ phải uống rượu, uống say, mới có thể nói lời trong lòng ra.”
Thương Dật Tuyết lắc đầu: “Cháu không biết, cũng không hiểu, cháu chỉ biết là, cơm không ăn nữa, thì phải lạnh.”
“Oh, đúng đúng đúng, mau ăn cơm, đi, nếm thử thức ăn cô làm, đồ cô làm, đây chính là trân bảo Cáp Lý Pháp Vương nhiều năm như vậy cũng nhớ không quên!” Thương Linh tràn đầy lòng tin, vỗ ngực.
Úc Tiểu Noãn mỉm cười gật đầu, lúc này, Thần Hi với Thiên Ca cũng đi ra từ bên trong, Thương Linh thấy Thiên Ca, nhất thời đôi mắt lại sáng lên, như một con gấu nhào đến ôm, đụng Thiên Ca nhíu mày, cô vui vẻ kêu: “Thiên Ca, cháu cũng là bảo bối của cô, coi như cô đón tiếp cháu về nhà, đến, để cho cô nhìn thật kỹ một chút.”
Cô ngẩng đầu lên, bóp bóp mặt bên trái Thiên Ca, bóp bóp bên phải: “Oa oh, dáng dấp Thiên Ca nhà ta quả nhiên thật là đẹp trai, không trách có thể làm ảnh đế, không trách có thể để cho nhiều cô gái thích như vậy, đến, Thiên Ca, cháu nói cho cô, cháu thích cô gái nào, cô giúp cháu theo đuổi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây