Úc Tiểu Noãn nói: “Mặc dù có đôi khi, tôi không thể hiểu được một số việc anh làm với tôi, nhưng nếu như không có anh, khả năng đến nay Úc Tiểu Noãn tôi vẫn là một câu chuyện cười, làm sao lại được như bây giờ, mặc quần áo không phù hợp với buổi tiệc, còn có thể được ánh sáng bao quanh, như công chúa vậy.”
Nói rồi, chính cô cũng nở nụ cười.
Đôi mắt cô cong cong.
Giống như lần đầu anh gặp cô nhiều năm trước, nụ cười sạch sẽ không trộn lẫn tạp chất nào.
Xoay tròn một phen, tay Thương Dật Hàn hơi dùng sức, thuận thế ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai nóng lên của cô: “Cô vốn là công chúa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây