Những vết thương kia chồng chất lên nhau, tàn phá khuôn mặt không thể nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Ngày ấy, cô mất đi sắc đẹp và giọng nói, cô cũng hèn mọn mà quỳ gối ở trước mặt chính mình như vậy, cô liều mạng mà ép cho chính mình phải phát ra âm thanh, máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chảy xuống, cô kéo lê đầu gối đi trên sàn nhà, túm lấy góc áo của anh, ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng nhìn anh, trong cổ phát ra âm thanh đáng sợ khó nghe giống như tiếng kêu của một con quỷ, cô cầu xin hắn, nói với anh rằng, đừng đi mà, đừng đi mà...
Tại sao, anh lại nhớ tới chuyện ngày đó?
Có lẽ, là do ấn tượng đã khắc quá sâu.
Anh vĩnh viễn, cũng không muốn mang lại cho cô ký ức đau khổ như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây