Nét mặt Thương Linh lộ ra vẻ chua xót: “Dật Hàn, con nghe cô một câu, bất kể năm đó giữa cha con và người phụ nữ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ con không thể bỏ xuống chuyện của mẹ con như thế nào, những việc đó không liên quan tới Thiên Ca, nó vô tội, con một hai muốn động tay động chân với nó, con sẽ khiến cha con đau lòng, cũng sẽ khiến ông nội con đau lòng!”
Bỗng nhiên, Thương Dật Hàn bật cười.
Trong bóng đêm, anh cười đến cực kỳ lạnh lẽo, đầy hương vin châm chọc, nhìn thấy ánh mắt sâu kín của Thương Linh rời đi, một lần nữa rơi xuống trên người Cố Thiên Ca: “Người đàn ông kia đau lòng, so với mẹ con đau lòng, rốt cuộc ai mới đau lòng hơn một chút? Đêm nay, bất kể là anh ta, hay là mẹ anh ta, mỗi một người con đều sẽ không bỏ qua, tránh ra!”
Thương Linh có chút sợ hãi, cô ấy hiểu cháu trai của mình, không có chuyện gì là anh không dám làm, lúc này, rốt cuộc Thương Linh cũng có chút hối hận, cô ấy đã quá xem thường chuyện này, mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống ở nước ngoài, hiếm khi quay về, không ở bên cạnh Dật Hàn và Dật Tuyền, bỏ qua chuyện năm đó sự mang đến sự tổn thương và bóng ma cho bọn họ, cô ấy không phải là người cô đủ tư cách, không thay Thương Hành chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ trưởng thành, mới khiến tính cách bọn họ trở nên cực đoan như vậy, căn bản là không nghe lời cô ấy nói.
Nếu cô ấy không giận dỗi với Thương Chấn Thiên mà rời khỏi nhà, mà trò chuyện với bọn họ một số chuyện có liên quan tới Thương Hành, có lẽ bọn họ và Thiên Ca sẽ không thay đổi thành như bây giờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây