Nhưng mà đến tận bây giờ cô vẫn luôn có một loại cảm giác không chân thật, áp lực mấy ngày nay đã bị đèn nén quá lâu, sự vui sướng khi mất đi rồi tìm lại được lấp đầy vào trái tim, cảm xúc của Úc Tiểu Noãn dạt dào giống như vỡ đê, không thể nói rõ được là vui vẻ hay là khổ sở, cô chỉ muốn khóc, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chờ đến khi Thần Hi từ lồng ngực cô ngẩng đầu lên, nước mắt của cô đã đã: “Tanh tách tanh tách” tạo thành một dòng suối nhỏ.
“Này này này.” Thần Hi hơi luống cuống một chút, vén tay áo lên muốn lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt của Úc Tiểu Noãn: “Chị đừng khóc mà, thật là, tại sao vừa thấy em lại khóc như vậy, không phải là em vẫn còn rất tốt sao, lại không thiếu một miếng thịt nào, Thiên Ca cũng nói em còn béo tròn lên nữa đấy, chị xem chị đi, lớp trang điểm cũng bị nước mắt làm cho lem rồi, biến thành con mèo hoa rồi!”
“... Là bị em lau thành lem đấy, em đó nhẹ tay một chút!” Úc Tiểu Noãn đưa tay lên, lau nước mắt trên khuôn mặt nói.
Hai mắt cô đã biến thành một cục đen sì.
Thần Hi thấy thế thì cười nói: “Đúng thế, đây mới là Tiểu Noãn mà em quen biết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây