Chạy được mấy bước, chợt nhớ ra gì đó, quay trở lại, nhặt áo choàng trên đất lên, che đi da thịt lộ ra.
“Em vẫn là phải đi sao?”
Nhìn cô, Thương Dật Hàn nhẹ nhàng mở miệng.
“Đúng vậy.” Đưa lưng về phía anh, cô nói không chút do dự, có ý hờn dỗi: “Em thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến em chán ghét của anh nữa!”
Nói xong, cô chạy hề phía âm thanh của Cố Thiên Ca.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây