Thời gian một năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, dường như cô đã trưởng thành rồi, nhưng cũng dường như chưa trưởng thành.
Nếu có thể, anh thà rằng cô mãi mãi là một đứa trẻ, mãi mãi là dáng vẻ mà anh từng nhìn thấy ở vườn sau nhà họ Úc, đơn thuần đẹp đẽ, chưa từng trải qua bất cứ thương tổn nào.
Môi anh nở một nụ cười dịu dàng, những ngón tay anh tùy ý vuốt ve trên cơ thể cô, nhẹ nhàng mở từng nút áo của cô, còn Úc Tiểu Noãn đang thất thần lại không có chút cảnh giác nào, cô chỉ cảm thấy có một luồng ấm áp trước ngực mình, rất quen thuộc, khiến cho cô không kìm lòng được mà muốn bắt lấy, thực tế thì cô đã làm vậy, cô tóm lấy tay anh, đặt lên môi mình, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước mơ màng. Ý cười trong mắt Thương Dật Hàn càng đậm hơn: “Sao thế?”
“Dật Hàn…anh còn nhớ không, khu vườn mà chúng ta đã treo đầy những bóng đèn nhỏ ấy?”
“Tôi nhớ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây