Thương Dật Hàn lập tức dừng lại, anh nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm giống như không có ánh sáng, sau đó, anh nghiêng người, ngồi xuống trên sô pha cạnh cô, cất tiếng cười khẽ.
Tiếng cười của anh quanh quẩn trong căn phòng chỉ có hai người, tạo thành một loại ý vị ái muội không thể nói rõ, trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao mà mặt Úc Tiểu Noãn ửng hồng lên, lửa giận trong lòng càng nhiều. Trong khoảng thời gian này, cô đã bị Thương Dật Hàn đùa giỡn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lần nào cô cũng đều trúng chiêu, cô cảm thấy không cam lòng, mặt mũi không giữ được nữa dần trở nên khuẩn trương, mặt cô đỏ hồng lan đến tận cổ, trừng mắt nhìn anh, cô tức giận hét lên: “Anh cười cái gì?”
Thương Dật Hàn nhìn cô, cười dịu dàng, ánh mắt nhẹ nhàng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô như vậy, có vẻ như tâm trạng không tệ: “Em muốn Thần Hi trở về?”
Vẻ mặt Úc Tiểu Noãn vẫn rất tức giận: “Anh đừng có giả bộ biết rõ còn cố hỏi.”
“Được thôi.” Thương Dật Hàn hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm, dáng vẻ thoải mái lười biếng, nụ cười treo trên môi: “Biểu hiện đêm nay của em làm tôi thấy vui, tôi đồng ý trả Thần Hi cho em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây