Nhìn anh ta, trong giọng nói của Úc Tiểu Noãn tập trung hơi lạnh, như trách cứ, lại như trào phúng: “Mặc kệ anh, anh sẽ tùy ý làm bậy, tôi đã nói rồi, anh có thể không cần tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng dùng loại phương thức này để trốn tránh, bị người cầm dao cũng không tránh né, anh cho rằng, A Nặc nhìn thấy không khó chịu sao, Cố Thiên Ca, anh muốn chết như vậy à?”
“Đừng nhắc đến A Nặc!”
“Vì sao lại không nhắc tới?” Úc Tiểu Noãn đi đến trước mặt anh ta, hai mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Chẳng phải anh nói, trước kia mỗi lần anh thuê phòng với phụ nữ, đều là A Nặc tới bắt anh sao, tối nay anh tới đây, rõ ràng là không buông bỏ được cái chết của anh ấy, Thiên Ca, tôi hiểu nỗi thống khổ của anh, A Nặc cũng là người nhà của tôi, tôi vô cùng lý giải tâm tình của anh, nhưng anh hãy hứa với tôi đừng cam chịu được không, anh khổ sở trong lòng, muốn uống rượu, muốn đánh nhau, tôi làm cùng anh, nhưng đừng lôi sinh mệnh ra nói đùa.”
“Người lôi sinh mệnh ra nói đùa là cô!” Cố Thiên Ca bỗng dưng cất cao giọng, lạnh lùng nói: “Biết rõ người phụ nữ đó cầm dao, còn chạy ra ngoài làm gì? Tôi đã nói nếu như cô không biết bảo vệ bản thân thì cách xa tôi một chút.”
“...” Úc Tiểu Noãn bị khí thế của anh ta chấn nhiếp, ánh mắt mới vừa rồi còn lạnh thấu xương giờ phút này hơi chột dạ: “Tôi không sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây