Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Úc Tiểu Noãn căng thẳng, vội nói: “Không có, đây là lần đầu tiên chơi tàu lượn.”
Tại sao cô phải giải thích với anh nhiều như vậy.
Nói xong, cô có chút hối hận, nhất là cảm giác được đôi mắt nhìn cô chằm chằm ngày càng trở nên thích thú sâu xa, mang đậm ý cười.
Tàu lượn dần dần khởi động, thân thể hai người chậm rãi đi lên, cách mặt đất càng ngày càng xa, Úc Tiểu Noãn bỗng nhiên chột dạ hô to: “Nếu anh sợ có thể hét lớn lên, hét càng to càng tốt, như vậy mới có cảm giác kích thích, hơn nữa sẽ không còn thấy sợ hãi nữa.”
Thương Dật Hàn thản nhiên nhìn cô: “Ai nói với em là tôi sợ chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây