“Ừm.” Úc Tiểu Noãn ép mình ngẩng đầu, dùng giọng khàn khàn nói thật nhỏ: “Rời khỏi anh, nhất định anh ấy rất vui vẻ.”
Lời vừa dứt, nước mắt lại đầy hốc mắt.
Cô mau chóng lau đi.
Cố Thiên Ca nhìn cô: “Đồ ngốc, cô khóc cái gì, cô khóc ở chỗ này, A Nặc nhìn thấy sẽ khổ sở lắm đấy.”
“Vậy còn anh?” Úc Tiểu Noãn hỏi lại: “Anh bị bệnh, còn chạy tới bờ biển hóng gió, A Nặc nhìn thấy sẽ không khó chịu sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây