“Bọn họ đều là người nhà thật vất vả tôi mới tìm được, anh cũng biết, thứ tôi khát vọng nhất chính là có thể có người nhà của mình.” Cố Thiên Ca tự giễu cười cười: “Cho nên, bất kể như thế nào, tôi cũng muốn bảo vệ bọn họ.”
“Chúng ta cùng nhau xưng huynh gọi đệ nhiều năm như vậy, Thiên Ca, tôi rất thất vọng với cậu.” Một tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt Mạc Sâm, trong nháy mắt đó, người đàn ông mặc áo khoác tỏa ra sát ý đột nhiên có mấy phần cô đơn làm đau lòng người.
Úc Tiểu Noãn cho rằng mình nhìn nhầm.
“Thì ra cậu chưa từng coi tôi là người nhà của cậu.”
Mạc Sâm thu chân về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây