Thương Dật Hàn đi qua nơi nào, mọi người cũng cúi người cúi đầu, cực kỳ cung kính: “Thương tổng.”
Thương Dật Hàn khẽ gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười lơ đãng, trong đôi mắt như đá đen tràn ngập bóng đêm khiến người ta không đoán ra, sóng mũi cao, đôi môi mỏng, bờ môi cười khẽ vô cùng mị hoặc, dường như có thể điên đảo chúng sinh , khiến người ta hãm sâu vào trong đó, không cách nào kềm chế được.
Một năm không gặp, anh còn chói mắt hơn cả trước kia.
Úc Tiểu Noãn trốn ở trong góc, si ngốc nhìn anh.
Có cảm giác như cách cả một đời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây