Nói rồi, Cố Thiên Ca rủ mắt xuống, trong một vùng tăm tối, anh nhớ lại những chuyện đó, đôi mắt anh ảm đạm, âm thanh trầm thấp, sâu kín vang lên trong kho hàng: “Tôi và A Nặc rất nghịch ngợm trong cô nhi viện, dùng lời của người lớn mà ns, là đứa trẻ có người sinh không ai dạy, chúng tôi chỉ muốn sống, không muốn bị người chế giễu, thật ra tôi rất biết ơn Mạc Sâm, không có anh ta thu nhận chúng tôi, chúng tôi đã sớm chết đói đầu đường rồi.”
Úc Tiểu Noãn và Thần Hi lắng nghe anh nói.
“Đi theo Mạc Sâm, mặc dù toàn làm một số chuyện phi pháp, nhưng chúng tôi muốn gì có đó, không có chút nguyên tắc nào, cái gì gọi là mục tiêu, cái gì gọi là con người, chúng tôi không hiểu, tôi chỉ biết là, tôi có ăn có uống có phụ nữ, như vậy là đủ rồi, dù bỉ ổi thì thế nào, dù ở trong mắt người khác, tôi là con gián thì thế nào, lúc đó, tôi đúng là đồ cặn bã, là phế vật, nếu như không xảy ra chuyện Yêu Yêu, tôi và A Nặc sẽ không rời đi, cũng sẽ không phát hiện, thì ra người bình thường sống như thế.”
Nói xong, Cố Thiên Ca cười cười tái nhợt: “Chỉ là, anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi, thật xin lỗi, Tiểu Noãn, Thần Hi, là tôi làm liên lụy đến hai người.”
“Mỗi người đều có quá khứ, Thiên Ca, những chuyện đó đã qua rồi, lần này, chúng ta hãy làm kết thúc với Mạc Sâm đi, sau này, lại bắt đầu cuộc đời của anh lại từ đầu, làm người bình thường, không tiếp tục làm những chuyện bẩn thỉu đó nữa.” Úc Tiểu Noãn đứng lên, nói: “Có chúng tôi ở đây, anh không còn sợ không gian bóng tối nữa, anh tuyệt đối sẽ không bại bởi Mạc Sâm, không tin anh cứ thử một chút, nhìn xem nơi rách nát này có thể nhốt được chúng ta hay không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây