Thương Dật Hàn sợ cô ấy kích động quá mức rồi lại bị ngất xỉu như lần trước, có kinh nghiệm từ mẹ anh và Úc Tiểu Noãn, anh không thể để Dật Tuyết bị mắc chứng lo âu quá mức được, anh phải xoa dịu tâm trạng của cô ấy, cô ấy là người thân của anh, là xương sườn mềm của anh, cũng là cô gái anh không muốn làm tổn thương nhất. Anh ôm chặt lấy cô, mặc kệ vết thương đang chảy máu, vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô ấy, nhẹ nhàng trấn an dỗ dành cô ấy: “Đừng khóc nữa, được không? Anh sẽ không bỏ em lại đâu, tay anh đã không sao rồi, em không cần phải lo lắng gì cả, em yên tâm, anh sẽ mãi mãi ở bên em, còn cả ông nội nữa, cả gia đình chúng ta cùng ở bên nhau, được rồi Dật Tuyết, ngoan.”
Thương Dật Tuyết thở hổn hển nói: “Vậy anh có còn… muốn đánh em không?”
Thương Dật Hàn bị cô ấy chọc cười: “Sao anh nỡ lòng đánh em? Được rồi, mèo hoa yêu khóc nhè, đừng khóc nữa, lát nữa chúng ta qua phòng tán gẫu với ông nội đi.”
Thương Dật Tuyết lau nước mắt nước mũi, thò đầu ra khỏi vòng tay của Thương Dật Hàn, mở đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc lên nhìn anh, gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi luôn đi.”
Chỉ cần… không dây dưa với Úc Tiểu Noãn nữa là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây