Thẩm Kiều cười nói: “Tôi có thể đến đồn cảnh sát, chứ chẳng lẽ tôi không còn lấy một người thân nào trên đời, người đàn ông lần trước gọi tôi là Thẩm Kiều đúng không? Có lẽ đó là tên thật của tôi, vậy cứ gọi là Thẩm Kiều đi.”
“Lời của người đó mà anh cũng tin? Ông ta chỉ là con ma men ở quán bar thôi.” Đứng quá lâu, Lam Hâm Dao cũng hơi mệt mỏi, cô ấy đi tới bên mép giường ngồi xuống: “Không được, anh không thể đi được, tôi không yên tâm.”
Thẩm Kiều nhìn cô ấy rất lâu.
Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ, Lam Hâm Dao hơi cử động người, cúi đầu xuống, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Tiểu thư, tôi chỉ là một người hầu.” Thẩm Kiều nhỏ giọng nói: “Cô không cần phải quan tâm đến tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây