Thấy Thẩm Kiều vẫn tỏ vẻ không thể nào tin nổi, Ngôn Thố khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng giễu cợt: “Anh đã nghe thấy cũng nhìn thấy rồi đấy, tiên sinh là người đàn ông như vậy, tai nạn lần này của tiểu thư là do anh mang tới, giờ anh còn muốn ở lại chỗ này không?”
“Tôi muốn chờ đến khi tiểu thư tỉnh lại.” Sắc mặt của Thẩm Kiều trở nên âm trầm, anh ta thấp giọng nói: “Còn phải nấu canh cá cho cô ấy ăn lần nữa.”
“Anh đúng là!” Ngôn Thố tức giận túm lấy cổ áo của anh ta đè người anh ta vào vách tường: “Anh nghe không hiểu tiếng Trung à? Tôi không cho phép anh gặp lại tiểu thư nữa! Với lại, tiên sinh đã nói rồi, không được cho tiểu thư ăn gì trong mấy ngày tới đây, tất cả những hình phạt này đều là vì anh hết!”
“Tôi không quan tâm tiên sinh đó nói thế nào, tôi chỉ biết là, tiểu thư đang bị bệnh, cô ấy không thể không ăn gì được.” Lúc nhìn vào mắt Ngôn Thố, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Kiều chợt lạnh dần đi: “Anh là người bên cạnh tiểu thư cơ mà, anh rất quan tâm đến cô ấy cơ mà, tại sao anh có thể trơ mắt nhìn cô ấy phải chịu tổn thương?”
“Anh biết gì chứ!” Ngôn Thố buông anh ta ra, ánh mắt trở nên trống rỗng: “Người phản kháng lại tiên sinh chỉ có một kết quả là chết, mặc kệ anh ở bên cạnh ông ta bao nhiêu lâu, lão quản gia làm việc cho ông ta mấy chục năm mà ông ta nói giết là giết. Nếu chọc giận ông ta, thậm chí cả tiểu thư cũng khó bảo toàn được tính mạng, anh không phải là người của Lam gia chúng tôi, với tiểu thư, anh chỉ là một người ngoài cuộc, anh không biết điều gì mới tốt cho tiểu thư, tất cả những gì anh làm trong hôm nay đều là hại cô ấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây