“Cha!” Lam Hâm Dao chợt ngẩng đầu lên, hét về phía máy vi tính: “Tiểu Bạch chỉ là một người hầu, giết anh ta làm gì, anh ta cũng không có lỗi lầm gì cả lại!”
“Đúng vậy, con cũng đã nói cậu ta chỉ là một người hầu, cha muốn con giết một người hầu, con kích động làm gì?” Ông ta thản nhiên cười nói: “Làm sao, không nỡ à? Con dám cãi lại cha vì cậu ta hả?”
“Con xin lỗi cha, con chỉ nghĩ giết một người hầu là chuyện không cần thiết, sau này con sẽ cố gắng hơn trong chuyện của Thương Dật Hàn, cũng không gây chuyện với người khác nữa, cha tha thứ cho con đi.” Lam Hâm Dao cúi gằm đầu xuống nói.
“Con gái ngoan của cha ơi, rốt cuộc con có hiểu cha tức giận gì không? Không quyến rũ được Thương Dật Hàn? Không sao cả, sau này sẽ có cơ hội, cậu ta không trốn thoát được, gây chuyện với người khác? Lam gia chúng ta gây chuyện còn ít à, đừng nói là quay video, dù có giết người thì cũng chỉ như trò chơi, con thật sự không hiểu mình đã sai ở đâu à?”
Lòng bàn tay của Lam Hâm Dao đã toát hết cả mồ hôi: “Cha nói là...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây