Cứ như vậy một ngày một đêm trôi qua, cuối cùng Lam tiên sinh đã gọi điện thoại tới, lần này ông ta gọi điện thoại cho Ngôn Thố, bảo anh ta dẫn Lam Hâm Dao vào trong phòng khách.
Ngôn Thố làm theo mệnh lệnh của ông ta, kéo tay của Lam Hâm Dao đỡ cô ấy đứng lên, Lam Hâm Dao quỳ một thời gian dài, đầu gối đã tê cứng lại, nhưng lúc chạm vào đầu ngón tay của Ngôn Thố, cô ấy vẫn hơi chán ghét rút tay về.
Cô ấy không quên, Ngôn Thố là người của cha cô ấy.
Cô ấy chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối đi vào phòng khách, Thẩm Kiều cũng đứng dậy đi vào theo, không ăn không nghỉ suốt một ngày một đêm, nhưng đầu óc của Lam Hâm Dao vẫn rất tỉnh táo, cô ấy biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, so với những nỗi sợ hãi kia, cảm giác đói khát này chẳng là gì cả.
Trong phòng khách đứng đầy người, vệ sĩ mặc đồ đen và quản gia mặc đồ đen xếp theo từng hàng thẳng tắp, bao gồm cả Ngôn Thố cũng giống vậy, chỉ có mình Thẩm Kiều là mặc cả cây màu trắng nhìn cực kỳ chói mắt. Anh ta nhìn chằm chằm vào Lam Hâm Dao, nhìn Lam Hâm Dao chậm rãi đi tới chính giữa phòng khách, nơi đó có một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc laptop.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây