Thẩm Kiều động lòng trắc ẩn, bước đến gần Lam Hâm Dao, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư...”
“Làm sao, anh cũng cảm thấy tôi rất đáng sợ?” Tâm tình của Lam Hâm Dao lúc này không được tốt lắm, lời qua lời lại đều mang theo sự mỉa mai châm chọc, cô ấy quay sang nhìn Thẩm Kiều, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, người Lam gia chúng tôi là như vậy đấy, theo cách nói của người Trung quốc là, có thù phải trả, ăn miếng trả miếng, nếu anh muốn ở lại Lam gia, anh phải chịu đựng điều này, bởi vì tất cả trưởng bối trong nhà tôi còn đáng sợ hơn tôi gấp mười lần!”
“Tiểu thư...”
Không biết tại sao, khoảng khắc đó Thẩm Kiều nhìn thấy khóe mắt của Lam Hâm Dao hơi đỏ.
Dường như… cô ấy đang rất buồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây