Thương Dật Hàn mặc áo sơ mi màu sáng, tóc hơi ẩm ướt, lông mày ôn hòa rủ xuống, hoàn mỹ đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Anh vừa về đến nhà đã nhìn thấy Úc Tiểu Noãn đi tới đi lui bên bể bơi, kết quả vừa gọi, cô lại rơi xuống nước.
Cô lơ mơ như thế, nếu như anh không ở đó, làm sao cô leo lên được?
“Tôi...”
“Tối hôm qua mới bị sốt, không ở trong phòng nghỉ ngơi lại chạy ra ngoài làm cái gì?”
Úc Tiểu Noãn ngước mặt lên, không biết nên nói gì.
“Khụ.” Lúc này, quản gia già không nhịn được nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân lo lắng cho cậu đó, cô ấy chờ cậu trở về mãi.”
“...”
Úc Tiểu Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Đúng vậy.” Một người làm khác nói: “Thiếu gia không ở nhà, thiếu phu nhân ngóng trông ở cửa ra vào đến trưa, cô ấy không ngồi yên trong phòng nên mới cố ý ra ngoài đợi thiếu gia!”
Đâu có đến trưa...
Úc Tiểu Noãn trợn to mắt, khẩn trương nhìn Thương Dật Hàn, phủ nhận: “Không phải như thế, chẳng qua tôi cảm thấy nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi...”
Thương Dật Hàn nheo mắt lại nhìn cô.
Quản gia già nói tiếp: “Thiếu phu nhân còn hỏi tôi, bình thường thiếu gia thích ăn cái gì nhất.”
Người hầu nói: “Thiếu gia nhìn tay thiếu phu nhân đi.”
Úc Tiểu Noãn hơi nắm tay lại.
“Mở ra, tôi xem một chút.”
“Không có gì đáng xem đâu.”
Cô đảo mắt.
“Thiếu gia, đây là đồ ăn thiếu phu nhân tự mình làm, vừa rồi bị nguội, chúng ta đã hâm lại.”
Người hầu bưng đồ ăn lên bàn.
Thương Dật Hàn nhìn cô chăm chú, cười như có như không: “Đây chính là lý do cô hi vọng tôi về nhà sao? Muốn làm đồ ăn cho tôi ăn sao?”
Úc Tiểu Noãn “hừ” một tiếng: “Anh đừng tự mình đa tình, tôi chỉ tùy tiện làm chơi thôi!”
Thương Dật Hàn cười khẽ, ý vị thâm trường, cũng không tranh cãi vấn đề này với cô nữa.
Anh cầm lấy đũa, nhìn đồ ăn trước mắt.
Đám người hầu đều không đành lòng nhìn thẳng.
Trước đó đồ ăn thiếu phu nhân làm có thể miễn cưỡng nhìn, lúc này sau khi hâm nóng thì hoàn toàn biến thành vật thể không thể miêu tả...
Tay Úc Tiểu Noãn nắm lấy mép váy, trong đôi mắt mang theo chờ mong, sáng long lanh nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.
Thương Dật Hàn liếc nhìn cô một cái, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Sắc mặt Úc Tiểu Noãn càng trở nên khẩn trương: “Thế nào, có ngon không?”
“Lần đầu tiên xuống bếp à?” Thương Dật Hàn chậm rãi nói, nhìn cô: “Cũng được, ngoại trừ bề ngoài hơi kém.”
“Thật à?” Úc Tiểu Noãn vui mừng kêu lên: “Không tệ đúng không? Tôi biết mà!”
Mắt cô cong cong: “Tôi thử một chút, lần sau tôi sẽ làm đẹp mắt!”
“Này...”
Thương Dật Hàn còn chưa kịp ngăn cản cô, Úc Tiểu Noãn đã cầm lấy đũa, phấn khởi gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh.
Thương Dật Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Úc Tiểu Noãn yên lặng phun đồ ăn ra.
“... Vậy mà là cũng được sao?” Cô trừng mắt nhìn Thương Dật Hàn, có chút mất mát: “Ăn cái này có chết người không? Để tôi ném đi.”
Nói xong, cô làm động tác muốn rửa chén đĩa.
“Ngồi xuống.”
Giọng nói lạnh nhạt, lại giống như mệnh lệnh khiến người ta không thể kháng cự.
Úc Tiểu Noãn mơ hồ, ngây ngốc nhìn anh: “Anh đừng nói với tôi là anh muốn ăn cái này nhé.”
“Tôi họp đến bây giờ, cô còn muốn ném bữa tối của tôi đi, cô là bà xã kiểu gì vậy?”
Anh luôn như thế, dễ dàng khiến Úc Tiểu Noãn đỏ mặt trước mặt người khác.
“Thế nhưng cái này rất khó ăn...”
“Để xuống.”
Úc Tiểu Noãn không cam tâm tình không nguyện làm theo.