“Là em.” Ánh mắt Úc Chi Tình tràn đầy yêu thương, thản nhiên nhìn anh, âm thanh mềm mại, như gió mát ngày hè, cô ta nói: “Anh không đến tiệc gia đình, điện thoại cũng không gọi được, em có chút lo lắng nên muốn ghé thăm anh một chút, anh không trách em đường đột chứ?”
Thương Dật Hàn khẽ cười, ngồi dậy từ salon, đôi mắt đảo qua thuốc hạ sốt và nước đang bày trên bàn, anh tiện tại điều chỉnh lại cổ áo hơi rộng mở của mình, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tự giễu: “Thấy anh như vậy, em không sợ sao?”
Anh không biết, mình đã làm gì với cô ta.
THương Dật Hàn vừa định đứng dậy đã bị lòng bàn tay mềm mại như không xương của Úc Chi Tình ấn lấy cổ tay.
“Chỉ cần là anh, em sẽ không sợ.'
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây