Khẳng định là gần đây ở cạnh Thương Dật Hàn quá gần nên sinh ra ảo giác rồi?
Có điều, anh ta ở bên cô cả đêm thật sao...
Úc Tiểu Noãn nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt lóe sáng, cô nhìn quản gia già, giọng nói bức thiết: “Bình thường thiếu gia ông có đặc biệt thích ăn gì không?”
“Thiếu gia ấy à, không đặc biệt thích ăn gì, cậu ấy ăn cơm Tây tương đối nhiều, bình thường chỉ cần không khó ăn cậu ấy đều sẽ ăn, không nhìn ra yêu thích gì.”
“Ăn cơm Tây tương đối nhiều?” Úc Tiểu Noãn cười rạng rỡ, có được linh cảm: “Vậy tối nay tôi sẽ làm cơm cho anh ta!”
Đám người hầu đều kinh ngạc.
Thiếu phu nhân tràn đầy phấn khởi đi vào nhà bếp, không ai dám cản.
“Thái thịt... như thế này đúng không?”
Trong những năm ở Úc gia, cô luôn bị nhốt ở sân sau của Úc gia.
Ngoại trừ đến trường cũng là trở lại căn phòng nhỏ của cô, không thể ngồi ăn cơm cùng người nhà.
Ngồi ăn một bữa cơm tối với người thân là giấc mơ xa xỉ nhất trong lòng Úc Tiểu Noãn.
Tối nay, cô coi giấc mơ này như món quà tặng cho Thương Dật Hàn, xem như báo đáp sự chăm sóc những ngày qua của anh ta với cô.
Nhưng mà, cô vừa hơi phân tâm, con dao liền hạ xuống...
Đau đớn nhưng cô không dám kêu to, nếu không những người giúp việc kia lại sợ hãi kéo cô đi.
Lấy khăn tay bọc kỹ càng, cô lại tiếp tục.
Bỏ đi, không thái thịt được thì không thái nữa, dù sao ném vào đun sôi cũng như vậy...
“Rót dầu rót dầu...”
“Chờ dầu nóng...”
Úc Tiểu Noãn nhíu mày, sao mới được coi là nóng?
Lấy tay thử một chút.
“Á!”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét thảm thiết.
Khi Úc Tiểu Noãn bị người hầu kéo đi, bữa tối cũng làm xong.
... Nhìn vẫn có thể ăn.
Tuy tay đầy thương tích, thế nhưng trong lòng Úc Tiểu Noãn vẫn rất đắc ý.
Bấm điện thoại gọi cho Thương Dật Hàn.
“Chừng nào thì anh trở về thế? Tám giờ à!”
Giọng nói ở đầu kia vừa lười biếng lại gợi cảm: “Nhớ tôi sao?”
“Không nhớ anh!” Úc Tiểu Noãn lập tức phủ nhận: “Chẳng phải anh nói tối nay sẽ về sớm một chút sao, tổng giám đốc nói mà không giữ lời à?”
Đám người hầu che miệng cười trộm.
Trình độ nói dối không chớp mắt của thiếu phu nhân cao quá đấy?
Giọng nói ở đầu kia rõ ràng ẩn chứa ý cười: “Tôi đang họp.”
“... À được, quấy rầy anh rồi.”
Úc Tiểu Noãn buồn bực cúp điện thoại.
Cô nhìn thời gian, kỳ lạ, sao hôm nay trôi qua lâu như vậy nhỉ?
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi tới đi lui trong phòng khách.
Thực sự không nhịn được, cô chạy ra khỏi phòng, xuyên qua vườn hoa, đi đến cạnh bể bơi.
Lại nhìn thời gian, đã sắp đến chín rưỡi.
Cô tức giận dậm chân.
Làm gì vậy chứ, đồ ăn nguội hết rồi!
Cô mặc niệm trong lòng: “Thương Dật Hàn, tôi đếm tới một trăm, nếu như anh không về nữa, tôi sẽ ném toàn bộ đồ ăn lên mặt anh!”
Cô bắt đầu đi tới đi lui bên cạnh bể bơi.
“Một, hai, ba...”
Ánh sao như nước, chiếu xuống người Úc Tiểu Noãn.
Cô cúi đầu: “Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi...”
“Chín mươi tám, chín mươi chín...”
Cô dừng lại.
Cô tức hổn hển hô to: “Thương Dật Hàn anh là đồ lừa gạt!”
“Tôi đếm một lần nữa! Nếu như anh vẫn chưa trở lại, tôi sẽ…!”
“Sẽ thế nào?”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Úc Tiểu Noãn giật mình, quay người quá mạnh, lại không cẩn thận rơi vào hồ bơi!
“Úc Tiểu Noãn, cô là đồ ngốc sao?”
Trên bàn cơm, Thương Dật Hàn nhìn Úc Tiểu Noãn chằm chằm, còn Úc Tiểu Noãn thì yên lặng cúi đầu.
Hai người đều đã tắm rửa.