Lam Hâm Dao gọi Ngôn Thố đến nói cho anh ta sau này định giữ Thẩm Kiều lại, đúng như dự đoán phản ứng Ngôn Thố lớn đến kinh người, vốn tiếng Trung không coi là lưu loát, anh ta nghẹn nửa ngày, nghẹn ra mồ đống lời, đều là phản đối.
Thật vất vả mới chờ anh ta tỉnh táo lại, Lam Hâm Dao mở miệng nói: “Tôi biết anh lo lắng cái gì, anh đừng để bụng, anh ấy là một người mất trí nhớ, ở lại chỗ chúng ta làm việc vặt có thể có uy hiếp gì, chẳng lẽ đường đường là người Lam gia, tôi còn sợ một nhân vật như vậy?”
Ngôn Thố vội vàng nói: “Tiểu thư, chúng ta không thể xem thường, tiên sinh ở Châu Âu gặp nhiều đối thủ, chính là sợ tương lai có một ngày nắm giữ không được quyền hành Lam gia, mới để cho tiểu thư đi Trung Quốc tìm chỗ dựa, nếu như người đàn ông kia trước đó biết chuyện hành tung chúng ta, cố ý đến gần tiểu thư vậy làm thế nào, tôi không thể để cho tiểu thư đặt mình vào nguy hiểm!”
“Tiểu Hải La không phải người như vậy, tôi vừa nhìn ánh mắt anh ấy là biết!” Lam Hâm Dao lớn tiếng: “Hơn nữa, kẻ thù nào ngốc như vậy, ngã ở ven hồ chờ tôi đi cứu, chẳng lẽ đối phương có nắm chắc như vậy, tôi nhất định sẽ cứu anh ấy sao? Tôi giữ Tiểu Hải La lại, cũng coi là tích đức hành thiện giúp cha, ông ấy giết nhiều người như vậy...”
“Tiểu thư...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây