Lúc xoay người, Úc Tiểu Noãn hơi mở mắt.
Trong mông lung, cô nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh.
Như nhiều năm trước, cô rơi xuống nước, được anh cứu lên, mở mắt nhìn thấy anh.
Dù chỉ là hình dáng, cô cũng biết, đây là Thương Dật Hàn.
Cô bắt lấy áo sơ mi của anh.
Thương Dật Hàn cúi đầu nhìn cô.
“Dật Hàn...” Cô nhếch môi, cười, dụi đầu vào trong ngực anh.
Thương Dật Hàn ôm cô càng chặt hơn: “Tôi ở đây.”
Úc Tiểu Noãn tỉnh lại đã gần đến giữa trưa.
Ánh nắng trong phòng ấm áp, cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.
Cô hơi liếc mắt, nhìn thấy Thương Dật Hàn ngồi bên giường, tay nhẹ chống đầu, từ từ nhắm hai mắt, không biết là nghỉ ngơi hay là ngủ thiếp đi.
Cô ngồi dậy, nhìn qua anh ngẩn người.
Nhìn Thương Dật Hàn như này ở khoảng cách Gần như vậy, cô có một thoáng ngạt thở.
Sao anh lại đẹp như thế, khến cho người ta nhìn kiểu gì cũng không nhìn đủ.
Ánh mắt của cô từ vầng trán của anh rơi xuống mũi, lại từ mũi rơi xuống bờ môi.
Môi của anh...
Úc Tiểu Noãn ngơ ngác nhìn, đỏ mặt mà không biết, ma xui quỷ khiến vươn tay, muốn kiểm tra trên môi của anh.
Mà giờ phút này, Thương Dật Hàn mở mắt ra.
Cô bị dọa rụt tay về, di chuyển tròng mắt nhìn về nơi khác.
Thương Dật Hàn nhìn cô, ý vị sâu xa, cười cực nhẹ: “Muốn sờ thì tiếp tục đi.”
“Ai muốn sờ anh.” Úc Tiểu Noãn giảo biện: “Anh nào có gợi cảm như vậy?”
“Vậy thì thoải mái nhìn tôi đi.”
Úc Tiểu Noãn buộc mình nhìn anh.
Nhiệt độ trên mặt lại cao hơn mấy phần.
Ngược lại Thương Dật Hàn thong dong, hỏi: “Cơ thể đã tốt hơn chưa?”
“Anh trông tôi cả đêm sao?”
“Không nên sao?” Thương Dật Hàn nhìn vào mắt cô, hỏi lại: “Cô là thiếu phu nhân Thương gia, vợ của tôi.”
“Bây giờ còn chưa phải.” Úc Tiểu Noãn nhỏ giọng nói: “Không đi đăng ký không có hôn lễ, cùng lắm là người vợ thực tập, hơn nữa còn là giả.”
“Những cái đó đều không quan trọng, chúng ta đã là làm chuyện của vợ chồng rồi.”
Một câu hời hợt, lại khiến Úc Tiểu Noãn cứng hồi lâu.
“... Anh đừng hết chuyện để nói, anh biết rất rõ ràng, lần đó là ngoài ý muốn!”
Nói lên chuyện này, là cô bị thiệt thòi có được không?
Thương Dật Hàn cười khẽ, xoa khuôn mặt cô: “Xem ra đã khỏi hẳn rồi.”
Úc Tiểu Noãn giật mình, một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Cám ơn anh, ban ngày anh phải bận rộn chuyện của công ty, buổi tối còn muốn trông coi tôi, nhất định rất mệt mỏi.”
“Biện pháp để cảm ơn chỉ có một.”
“Cái gì?”
“Đêm nay...”
“Có chừng có mực.”
Thương Dật Hàn nhìn cô chằm chằm: “Cô biết tôi muốn nói gì?”
Biểu cảm Úc Tiểu Noãn là lạ: “Đoán cũng biết, không phải chuyện gì tốt... Dù sao cũng là muốn tôi và anh...”
“Cô thật sự có tự tin đối với mị lực của mình.” Thương Dật Hàn tới gần cô, Úc Tiểu Noãn lập tức kinh hãi lui về sau một chút, dáng vẻ vô cùng cảnh giác.
Hơi thở của anh cách cô rất gần, để cô không nhịn được lại loạn nhịp tim: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Úc Tiểu Noãn, có phải mỗi lần cô nhìn thấy tôi, sẽ nghĩ đến những chuyện giữa nam nữ hay không?”
“Đừng nói nhảm, tôi mới không có...”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng sắp không nghe được nữa.
“Cô như này còn dám nói tôi không gợi cảm chút nào à?”
Giọng nói trầm thấp ở bên tai, biết rõ anh đang cố ý trêu đùa cô, nhưng Úc Tiểu Noãn vẫn không nói được câu nào.
Nhìn cô đã bối rối đến nỗi không tưởng nổi, Thương Dật Hàn cười khẽ, kéo dài khoảng cách với cô, không có cảm giác áp bách vừa rồi, rốt cục Úc Tiểu Noãn có chút khẽ thở ra.
“Tối nay, cô hãy nghỉ ngơi ở nhà thật tốt đi.”