“Ôn Tử Ngôn, tôi đã nói rồi đúng không? Cô còn làm chuyện như vậy nữa, dù là cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Úc Tiểu Noãn nắm tay lẳng lặng rủ xuống, nhìn Ôn Tử Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy rã rời: “Thế nhưng bây giờ tôi đã khinh thường đánh cô rồi.”
“Sao cô còn có thể tới đây?” giọng của Bạch Cẩm Nhan gần như vọt lên từ trong cổ họng, không còn chút tư thái vừa rồi: “Chẳng phải cô không thoải mái sao? Không thoải mái thì nên ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ở đây làm chướng mắt người khác!”
Sắc mặt Úc Tiểu Noãn tái nhợt, cười nhẹ một tiếng: “Tôi muốn ở đây làm cô chướng mắt đấy, hôm nay, ngày mai, sau này, mãi đến khi tôi cầm được vòng nguyệt quế, trừ phi cô vĩnh viễn cút ra khỏi ngành giải trí, nếu không, Úc Tiểu Noãn tôi, sẽ luôn lởn vởn trước mặt cô, khiến khó xử, khiến cô sợ hãi!”
Cảm xúc của cô kích động, Hàn Tiểu Tiểu nhanh chóng vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô mau chóng trình diễn.
Bình phục tâm tình, Úc Tiểu Noãn không nhìn bọn họ nữa, trực tiếp đi ra.
Ôn Tử Ngôn nhìn về phía Bạch Cẩm Nhan: “Chị Bạch...”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Bạch Cẩm Nhan tức hổn hển: “Cô ta đã như kia, không thể nào thắng nổi tôi đâu, sẽ chỉ khiến người khác chế giễu thôi! Chúng ta đi!”
Sau khi Úc Tiểu Noãn đi đến, phát hiện sân khấu đã bắt đầu thu dọn.
Cô luống cuống chân tay, nhìn qua Hàn Tiểu Tiểu, Hàn Tiểu Tiểu mau tới trước: “Ai, chờ một chút, Tiểu Noãn chúng tôi còn chưa diễn thử đâu!”
“Cô ấy đã đến trễ rồi.”
Giọng nói này trầm thấp, nhưng lại dịu dàng.
Người đàn ông nói chuyện dưới sân khấy chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mặc âu phục màu trắng đơn giản, có lẽ là do ngồi lâu trên mặt có chút rã rời, nhưng cũng không ngăn được khí chất thành thục ưu nhã của anh.
Úc Tiểu Noãn vì giải thích cho mình: “Tôi chỉ tới chậm năm phút...”
“Năm phút?”
Tay người đàn ông đó hơi giật giật, dịu dàng nói: “Vị tiểu thư này, người chúng tôi muốn tìm chính là người phát ngôn quảng cáo, năm phút, một quảng cáo mười lăm giây có thể duyệt được hai mươi người, cô cảm giác công ty của chúng tôi cần người không có quan niệm thời gian như cô sao?”
Việc này Úc Tiểu Noãn đuối lý, cô không tranh cãi nữa, mà là đi lên, nhìn nhẫn kim cương bày trước bàn người đàn ông, cảm thán: “Chiếc nhẫn thật đẹp quá!”
Người đàn ông ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn sáng, da thịt cô gái trắng bóc, biểu cảm cô yên tĩnh, khiến người ta nhìn mà dễ chịu, trán lại thấm ra mồ hôi sáng long lanh.
Cô cười lên, con mắt cong cong, môi mỏng, như bé gái còn chưa lớn lên, cô nhìn chiếc nhẫn, hỏi: “Nhẫn kim cương này là anh tự tay thiết kế sao?”
Trái tim người đàn ông bỗng nhiên bị va chạm mãnh liệt!
Cô gái này, đúng là cực kỳ giống cô ấy...
Người đàn ông liền giật mình, nhưng lại khôi phục đạm mạc rất nhanh: “Nhìn ra sao?”
“Nhìn ra nha, bởi vì và khí chất của anh cũng như vậy.”
“Ồ?” người đàn ông hứng thú, nhíu mày: “Tôi có khí chất gì?”
“Rất ổn trọng, rất quan tâm, tuyệt đối sẽ không làm người khác khó xử.”
Úc Tiểu Noãn cười hiền dịu.
Ánh mắt của cô, nụ cười của cô, thần thái của cô...
Dáng vẻ lúc cô nói chuyện.
Giống như vậy, giống như vậy.
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, nhất thời thất thần.
“Chiếc nhẫn này, là thiết kế vì người yêu đúng không?” Úc Tiểu Noãn cười nói: “bình thường ôi cũng thích những vật nhỏ này, cảm thấy những thứ nhỏ lại có thể biểu đạt tâm ý rất đẹp, tựa như chiếc nhẫn kim cương này, vừa nhìn đã có thể khiến người ta cảm nhận được tình yêu tuyệt mỹ và vĩnh hằng nha!”