Sự lạnh lùng của cô làm phong độ lịch sự của Thẩm Kiều lại sụp đổ lần nữa: “Úc Tiểu Noãn, em không muốn tôi chạm vào mình đến vậy sao?”
“Chẳng lẽ Thẩm tổng không biết tôi có muốn hay không à?” Úc Tiểu Noãn lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu anh cứ khăng khăng giữ tôi lại bên cạnh, tôi vẫn sẽ giữ thái độ này đến hết đời, cũng hận anh đến hết đời, dù vậy, Thẩm tổng vẫn muốn có được tôi sao? Bắt tôi rời khỏi Dật Hàn, mang theo nỗi đau để đến bên cạnh anh, là cách anh yêu tôi?”
Thẩm Kiều cười nói: “Em đừng cố chấp như vậy, ngay từ khoảng khắc hạ độc, tôi đã nghĩ xong hết rồi, em yêu tôi cũng được, hận tôi cũng được, tôi sẽ vẫn không để em đi.”
Anh ta vẫn giơ thìa canh lên, chậm rãi nói: “Tiểu Noãn, tôi chỉ mới đút cho em ăn, em đã bài xích như vậy là không được, sau này chúng ta còn phải cùng ngủ trên một chiếc giường, còn phải cùng nhau làm rất nhiều chuyện, dù thế nào em cũng phải học cách thích nghi trước.”
“Xin lỗi, tôi không thích nghi được.” Úc Tiểu Noãn đứng dậy, đi về phía cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây