Vợ Nhỏ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc

Chương 35: Ai bảo cô ta động vào người của tôi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hàn Tiểu Tiểu thở dài, lắc đầu: “Mặt sưng phù như vậy, đại BOSS trông thấy, tôi sẽ phải chết.”

Úc Tiểu Noãn liếc nhìn anh ta, cười: “Sao lại sợ anh ta như vậy?”

“Ai không sợ ngài ấy chứ!” Hàn Tiểu Tiểu trợn mắt trừng một cái: “Cũng chỉ có cô, uống say còn dám la hét với ngài ấy, còn đòi ngủ...”

“Việc này dừng ở đây đi, không cho nói ra!” Úc Tiểu Noãn vung vung nắm đấm.

“Sao tôi dám, tôi còn muốn sống thêm mấy năm.”

Lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt hai người bọn họ.

Lái xe xuống xe, mở cửa sau ra, cung cung kính kính nói: “Úc tiểu thư, mời lên xe.”

“Ừm?” Úc Tiểu Noãn cúi đầu, nhìn lại vào trong xe.

Dưới ánh sáng lờ mờ dưới cũng đã đầy đủ để tim Úc Tiểu Noãn đập rộn lên.

Không xong rồi, là Thương Dật Hàn!

Úc Tiểu Noãn quay người muốn chạy, lại phát hiện, Hàn Tiểu Tiểu đã không còn bóng dáng.

Túi thuốc còn vứt trên mặt đất.

Tên phản đồ này!

Úc Tiểu Noãn nhấc chân, chỉ nghe thấy sau lưng nói: “Dừng lại.”

Cô lập tức không nhúc nhích.

“Đi lên.”

Cô đành phải ngoan ngoãn đi lên.

Ánh mắt Thương Dật Hàn rơi xuống đất: “Đó là gì?”

Úc Tiểu Noãn hơi luống cuống, kêu to: “Không có gì!”

Thương Dật Hàn nheo mắt lại, ra hiệu cho lái xe nhặt cái túi lên, đưa tới trên tay mình.

Úc Tiểu Noãn cứ như vậy trơ mắt nhìn, bi thương mà tuyệt vọng.

Cô dịch người đến gần cửa sổ, cúi đầu.

Lái xe lên xe, đóng cửa, xe lái đi.

Thương Dật Hàn nhìn hộp thuốc trong tay, khóe môi nhếch lên độ cong vi diệu: “Đây là gì?”

Úc Tiểu Noãn đưa lưng về phía anh: “Chẳng... chẳng phải anh thấy rồi sao? Sao biết rõ còn cố hỏi vậy?”

Thương Dật Hàn nhẹ nhàng lắc lắc hộp: “Tôi hỏi, cô mua cái này làm gì?”

Úc Tiểu Noãn đỏ mặt: “Là chính tôi uống say, cho nên, tôi sẽ phụ trách, đây cũng là vì tốt cho anh nha, nhỡ đâu...”

“Nhỡ đâu cái gì?”

“Nhỡ đâu mang thai...”

“Khụ khụ.” Lái xe sặc một cái, nghĩ thầm, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy...

Ý cười bên môi Thương Dật Hàn càng sâu hơn: “Có, vậy thì sinh ra thôi.”

“Làm sao có thể!” Úc Tiểu Noãn nói: “Chúng ta đâu phải, đâu phải là gì... Chúng ta chỉ là...”

Chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi...

Thương Dật Hàn nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay, quay người cô lại, đối mặt với mình.

Hơi thở trên người anh ập đến, trong toa xe mập mờ này, Úc Tiểu Noãn liền giật mình, cuống quít đưa tay che mặt.

Cô không muốn bị anh trông thấy dáng vẻ này.

“Úc Tiểu Noãn, cô là đồ ngốc?”

Giọng nói từ tính của Thương Dật Hàn lộ ra ý cười bất đắc dĩ: “Có xảy ra gì hay không, ngay cả cô cũng không biết à?”

“Cái gì?”

Anh cúi đầu nhìn cô: “Tay, lấy xuống.”

“Đồ trang điểm mặt của tôi quá nhạy, hơi xấu, sợ dọa đến anh.” Úc Tiểu Noãn há miệng nói.

“Dáng vẻ gì của cô mà tôi chưa thấy?” Thương Dật Hàn trầm giọng nói: “muốn tiếp tục gạt tôi à? Bỏ tay xuống, để cho tôi nhìn cô.”

Giọng điệu ra lệnh.

Khiến cho người ta không thể không từ.

Úc Tiểu Noãn im lặng, bỏ tay ra.

Con ngươi Thương Dật Hàn co lại.

Trên tòa nhà, anh thấy cô chịu một cái tát, lại không ngờ mặt sẽ sưng đến thế này.

Đáy mắt Thương Dật Hàn tĩnh mịch, sờ lên mặt cô, lại chậm rãi rơi đến khóe môi, Úc Tiểu Noãn muốn tránh, lại nghe thấy anh nói: “Đừng nhúc nhích.”

Ngược lại thật sự không dám nhúc nhích.

Động tác của anh rất dịu dàng, hình như sợ làm đau cô, nhưng ngữ khí lạnh lẽo không thể nghi ngờ: “Lần sau, nếu tôi lại nhìn thấy trên mặt cô có vết thương, thì sẽ không còn đơn giản như ngày hôm nay đâu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)