Ngoại trừ biên kịch ra, có thể tự tiện đổi diễn không phải đạo diễn, thì là phía đầu tư, thì chính là, tập đoàn Thương thị...
Chẳng lẽ, người đàn ông đáng sợ đó đang ở gần đây?
Trong lòng cô ta biết Úc Tiểu Noãn và Thương Dật Hàn hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ, nhưng nhiều nhất cũng là chơi đùa mà thôi, làm sao có thể vì cô ta mà tự mình đến đây được?
Đám người còn không hiểu tình huống giờ phút này, Bạch Cẩm Nhan đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại chỉ lắc đầu, sau đó nói với Khương Minh Húc: “Cảnh này, anh đánh cô ấy.”
Chỉ vào Bạch Cẩm Nhan.
Bạch Cẩm Nhan lập tức luống cuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Đạo diễn, cái này không thể!”
“Bạch Cẩm Nhan, cô còn muốn đóng phim nữa không!”
Lời này vừa nói ra, Bạch Cẩm Nhan im lặng.
Cô ta thật vất vả mới đi đến hôm nay, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Khương Minh Húc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy đạo diễn nói: “Đánh thật, đánh thật mạnh vào, anh có thể diễn nhân vật nam chính hay không, phải xem anh đánh có nặng hay không.”
Người xung quanh sắp nổ.
Ai cũng biết Bạch Cẩm Nhan và Khương Minh Húc là người ân ái nhất ngành giải trí, hôm nay là thế nào, đạo diễn lại muốn Khương Minh Húc đánh cô ta sao?
Bày xong vị trí, Khương Minh Húc đi đến trước mặt Bạch Cẩm Nhan, nghe đạo diễn hô: “Đánh!”
“Chát!”
Một cái tát rơi xuống trên mặt Bạch Cẩm Nhan!
Đám người hít khí.
“Đánh tiếp!”
“Chát!”
Lại là một cái tát.
“Đánh tiếp!”
“Chát!”
Không nhỡ rõ đánh bao nhiêu lần.
Dung nhan của Bạch Cẩm Nhan bị hỏng, tóc cũng rời ra, chật vật rủ xuống, nhìn qua cả người như nữ quỷ.
Sắc mặt cô ta trắng đến kinh người, nơi bị tát đã sưng lên rất cao, mà Khương Minh Húc nghe lời đạo diễn nói, vẫn còn tiếp tục, không ngừng tiếp tục.
Bạch Cẩm Nhan đã đau đến chết lặng, khóe miệng sưng lên chảy ra từng tia máu, người bên ngoài thấy mà trong lòng run sợ.
“Chát!”
Cái tát cuối cùng rơi xuống, rốt cục Bạch Cẩm Nhan không chống đỡ nổi, ngã xuống đất ngất đi.
“Chị Bạch! Chị Bạch!” Ôn Tử Ngôn khóc lóc chạy lên đầu tiên, dùng ánh mắt tràn ngập hận ý trừng mắt với Úc Tiểu Noãn.
Úc Tiểu Noãn có chút không đành lòng, cô hỏi Hàn Tiểu Tiểu, âm thanh bức thiết: “Có chuyện gì vậy, tại sao kịch bản có thể đổi như vậy?”
Hàn Tiểu Tiểu dương dương đắc ý: “Tôi đã cảnh cáo cô ta rồi, là cô ta tự tìm, không trách được người khác.”
“Anh nói là...” Úc Tiểu Noãn đã hiểu: “Là anh ta? Là anh ta làm như thế? Có phải anh vẫn luôn vụng trộm báo cáo tình huống với anh ta sau lưng tôi không?”
“Thiên địa lương tâm, tuyệt đối không có!” Hàn Tiểu Tiểu giơ tay chứng minh trong sạch.
“Anh đúng là, sau này không cho phép nhắn đến những việc này một chữ trước mặt anh ấy, có nghe không!” Úc Tiểu Noãn đưa tay đâm eo của anh ta.
“Ôi tiểu tổ tông của tôi, người phụ nữ kia đối xử với cô như vậy, cô yêu thương cô ta làm gì, cô thiện lương như vậy có kẹo ăn không?” Hàn Tiểu Tiểu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Úc Tiểu Noãn quay sang: “Tôi nào có yêu thương cô ta, tôi đau lòng chính tôi, chuyện bị đánh mất mặt như thế, sao có thể để người đàn ông đó biết...”
Vẻ mặt Hàn Tiểu Tiểu cười xấu xa: “Vậy chuyện mua thuốc tránh thai có thể để người đàn ông đó biết chứ?”
“... Hàn Tiểu Tiểu, dám nói anh sẽ chết chắc!”
Kết thúc công việc, Úc Tiểu Noãn và Hàn Tiểu Tiểu đi trong màn đêm.
“Đây là thuốc.” Hàn Tiểu Tiểu cho cô cái túi, nói: “Có phòng cảm nắng, và...”
Úc Tiểu Noãn ho khan: “Được rồi, tôi đã biết.”